– Không sai. Dịch Chính Khải gật đầu: – Lâm huynh nghĩ, chính là điều trong lòng Dịch mỗ, năm đó… lẽ ra phải cùng đi với cường giả 3 tộc Nhân Yêu Ma, dù cho ngã xuống tiêu vong, cũng sẽ không thẹn với lòng.
– Mỗi lần nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng Lâm mỗ khó yên, thế gian này quang đãng là nhờ bọn họ liều mạng đổi lại, hai ta lại tùy ý hưởng thụ, nhưng hai người chúng ta… làm sao có tư cách này.
Lâm Vũ Hào cười thẹn không thôi.
Dịch Chính Khải híp mắt: – Hiện tại cơ hội đã tới, Lâm huynh có muốn đi cùng Dịch mỗ, theo gương chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, bù lại hối hận năm đó?
– Tự nhiên là vậy! Lâm Vũ Hào đứng vụt dậy, hào khí tận trời. – Mảnh đại lục này sinh ra ta nuôi dưỡng ta, làm sao có thể nhìn những kẻ ngoại lai kia làm xằng bậy? Đương thời, cũng chỉ có hai ta tu vi mạnh nhất, nếu hai ta không rời núi, ai có thể kéo lên ngọn cờ này?
– Nói rất đúng! Dịch Chính Khải vỗ bàn. – Nếu như Lâm huynh đã quyết định, vậy Dịch mỗ đánh liều mạng này, dốc sức hỗ trợ!
– Chỉ bằng hai ngươi? Tiếng nói khinh thường bỗng vang lên.
Hai người Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải đang lúc chí khí hào hùng, nhiệt huyết tuôn trào, như bị xối một chậu nước lạnh, thần sắc đại biến quay nhìn xung quanh, quát: – Kẻ nào lén lút?
Vừa dứt lời, một thanh niên bỗng nhiên quỷ dị hiện thân, trên mặt vẫn còn cười khinh miệt, từng bước cách không đi tới.
Hắn xuất hiện không chút dấu hiệu, như bước ra từ trong hư không.
Dịch Chính Khải cùng Lâm Vũ Hào nhìn chằm chằm vào hắn, thả ra thần niệm tra xét người thanh niên này, lập tức hai người hoảng sợ biến sắc, bởi vì bọn họ phát hiện thần niệm của mình xuyên qua thân thể người kia, liền như đá chìm biển sâu, không có chút phản ứng.
Mà toàn thân người thanh niên này lại không có chút dao động năng lượng, nhìn qua không khác gì người thường.
Nhưng hai người biết, thanh niên nào phải người thường? Tuyệt đối là biểu hiện tu vi vượt xa bản thân mình.
– Ngươi chính là người ngoại lai làm hại đại lục? Dịch Chính Khải như liên tưởng tới, khẽ quát hỏi, đồng thời nháy mắt ra dấu với Lâm Vũ Hào, hai người âm thầm vận chuyển thánh nguyên, chuẩn bị thoáng có gì không đúng là lập tức phát động liều chết.
Dương Khai căn bản không thèm để ý bọn họ, trực tiếp đi tới bên cạnh, ngồi vào bàn đá, vẫy tay với một thiếu nữ đang nhìn đến ngây người, cười khẽ nói: – Cô nương, rót chén trà đi, vừa rồi đánh với người ta, khát nước quá.
Cô gái kia không nhúc nhích, như còn đang chìm trong rung động mạnh chưa hồi thần được.
Trong mắt các thiếu nữ ở nơi này, Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải là không gì không làm được, là nam nhân lợi hại nhất thế gian, nhưng từ khi Dương Khai hiện thân, hai nam nhân được các nàng sùng bái kính ngưỡng lại giống như gặp ôn thần, trán toát mồ hôi hột.
Thiếu nữ tâm tư nhạy bén, nào không hiểu ra Dương Khai hùng mạnh.
Lại nghe Dịch Chính Khải nói, nàng liền cắn răng: – Kẻ xấu, trà của hai vị công tử không cho ngươi uống.
– Kẻ xấu? Dương Khai ngạc nhiên, chỉ vào mình: – Cô nhìn ta chỗ nào giống người xấu?
– Đám người ngoại lai các ngươi tàn sát nô dịch người khác, không phải kẻ xấu thì là gì? Thiếu nữ vô tri hồn nhiên, nói chuyện không cố kỵ, nào nể mặt Dương Khai.
Không những là nàng, mười mấy thiếu nữ khác đều trừng mắt với Dương Khai.
Dương Khai bị mười mấy ánh mắt muốn giết người kia nhìn chằm chằm làm cho người không được tự nhiên, xấu hổ vuốt mũi: – Ta có bao giờ nói mình là người ngoại lai? Chỉ với phỏng đoán của công tử nhà ngươi? Ngươi tín nhiệm hắn như vậy?
– Công tử đã nói, tự nhiên không sai! Thiếu nữ ưỡn ngực, bộ ngực đang trưởng thành đã bắt đầu phình lên, cũng có kích thước.
Dương Khai quay sang liếc Dịch Chính Khải, hắc hắc cười khẽ.
Sắc mặt Dịch Chính Khải khó coi, sợ chọc Dương Khai không vui, vội trách mắng: – Linh Nhi, không được vô lễ, rót chén trà cho vị bằng hữu này!
Dịch Chính Khải lên tiếng, thiếu nữ Linh Nhi mới không cam lòng đi lên bưng ấm trà rót đầy một ly cho Dương Khai, sau đó tức tối lui về.
– Cám ơn. Dương Khai nói rồi, nâng chung trà một hơi uống cạn, chép miệng: – Tàm tạm!
– Tàm tạm? Trên trán Lâm Vũ Hào nổi lên gân xanh, trầm giọng nói: – Ngươi có biết đây là trà gì?
– Không biết. Dương Khai lắc đầu.
Lâm Vũ Hào hừ lạnh nói: – Đây chính là Dương Nhai Bạch Tuyết, thế gian vạn lượng vàng khó cầu, trăm năm mới sản xuất được 3 lượng, còn dùng Vô Thượng Chân Thủy nấu ra, ngươi lại đánh giá là tàm tạm…
– Được rồi được rồi. Dương Khai khoát tay cắt lời lải nhải của hắn. – Trà thôi mà, không phải dùng để uống sao, nói nhiều vậy làm gì chứ, ực cái là hết.
– Ngươi… Lâm Vũ Hào tức chết được.
Dịch Chính Khải nói: – Lâm huynh cần gì chấp nhặt với hắn, kẻ này vừa nhìn là biết không phải hạng phong nhã gì.
– Hừ! Lâm Vũ Hào hừ lạnh.
– Phong nhã có tác dụng gì? Dương Khai cười lạnh. – Có thể ăn cơm? Có thể giết người? Thế giới bên ngoài rối tung cả lên, hai tên các ngươi còn phong nhã, sao không dùng phong nhã làm vũ khí đi giết những tên kia, trả cho đại lục một mảnh bầu trời sáng sủa?
Vừa nói lời này, Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải đều xấu hổ, Lâm Vũ Hào cứng rắn nói: – Không cần ngươi nói ta cùng Dịch huynh đang chuẩn bị xuống núi, dạy cho đám ngoại lại một bài học.
– Thôi đi. Dương Khai cười ha ha. – Chỉ bằng thực lực của hai ngươi, nếu đi thật, người ta một tay đã đập chết các ngươi.
– Ngươi dám sỉ nhục chúng ta! Lâm Vũ Hào giận tím mặt, bấm ấn quyết cổ quái, giận dữ quát: – Mặc kệ ngươi là ai, dám sỉ nhục ta cùng Dịch huynh, vậy chuẩn bị nhận trừng phạt đi. Niêm Hoa Nhất Chỉ!