Vân Tri Thu đợi hơn nửa ngày. Miêu Nghị bay hơn nửa ngày sau lơ lửng trong trời sao, hắn xoay người lắc tinh linh thông báo với nàng: Có thể chuẩn bị.
Hai con mắt cùng nhắm, con mắt thứ ba bỗng nhiên mở ra, mắt bảy sắc lưu ly phát ra ánh sáng kỳ dị, một cột sáng bắn ra. Trong tầm mắt của Miêu Nghị, tinh thể trong trời sao như sao băng nhanh chóng rút lui, pháp lực trong cơ thể hắn như đê tan vỡ tràn ra, bị con mắt điên cuồng hấp thu.
Ánh mắt khoảnh khắc đã đến hành tinh lúc trước Miêu Nghị chia tay với Vân Tri Thu. Kỳ lạ là không thấy nàng đâu, ánh mắt nhanh chóng quét qua vị trí gần đó, phát hiện nàng đứng trên một tảng đá cầm tinh linh đung đưa. Có thể thấy rõ Vân Tri Thu đang tròn mắt ngó đông ngó tây, mép tóc có mấy sợi rơi ra.
Miêu Nghị nhận được tin từ Vân Tri Thu: Ngưu Nhị, có thể thấy không?
Miêu Nghị rung tinh linh trả lời: Nhìn thấy.
Vân Tri Thu hỏi: Là chỗ cũ lúc trước ngươi thấy ta?
Miêu Nghị: Nàng thay đổi vị trí, đứng trên tảng đá cách chỗ cũ không xa, tay trái cầm tinh linh.
Vân Tri Thu nhìn tinh linh trên tay mình, giật nảy mình: Ngươi thật sự thấy? Bây giờ ta đang làm gì?
Cùng lúc đó Vân Tri Thu xoay vòng eo như rắn nước, hình dáng thướt tha quyết rũ.
Miêu Nghị: Đang xoay eo.
Vân Tri Thu trố mắt líu lưỡi, lại nhìn xung quanh: Ngươi không trốn xung quanh đó nhìn lén đi?
Miêu Nghị sắp không chịu nổi nữa, có bài học lần trước nên không dám kéo dài lâu, hắn đóng con mắt thứ ba rồi mới trả lời: Thứ này tiêu hao pháp lực quá lớn, không chịu nổi. Đúng là có thể nhìn thấy, không thử.
Vân Tri Thu: Mau trở về, ta chờ ngươi!
Miêu Nghị ném mấy viên Tiên Nguyên đan vào miệng bay nhanh về, chậm rãi phục hồi pháp lực.
Lại qua nửa ngày, hai người gặp nhau ở chỗ cũ. Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống.
Vân Tri Thu vẫn khó tin hỏi:
– Thật sự nhìn thấy?
Miêu Nghị nói:
– Trắc nghiệm vừa rồi nàng cũng biết nó đúng hay không.
Vân Tri Thu thẫn thờ nhìn vết thương giữa trán Miêu Nghị, kinh thán bảo:
– Trời ạ, đây là con mắt gì mà thần kỳ quá vậy!
Miêu Nghị hơi hưng phấn nói:
– Không biết nữa, ta mơ hồ nghe ngọc trai yêu nhắc tới, hình như tên là thiên nhãn. Khi đó tập trung sức lực đối kháng với nó nên không chú ý nó nói những gì, hình như có liên quan tới Bạch Chủ.
Cần biết bay trong trời sao và bay trong khí tầng tinh thể có sự trói buộc là không cùng khái niệm. bay hơn nả ngày thì không phải chút xíu khoảng cách, pháp nhãn có dốc sức thi triển gấp một trăm lần cũng không thấy được khoảng cách xa như vậy, huống chi còn thấy rõ ràng đến thế.
Miêu Nghị dự cảm được chỉ vì tu vi của hắn thấp nên khống chế con mắt còn hơi khó khăn, nếu tu vi đủ thì chắc chắn sẽ nhìn càng xa hơn.
Vân Tri Thu giật mình kêu lên:
– Thiên nhãn?
Vân Tri Thu gật đầu lia lịa:
– Tên này không sai, về sau cứ gọi là thiên nhãn đi!
– Về sau?
Miêu Nghị do dự hỏi:
– Ý nàng là không cho móc ra?
– Ta hỏi ngươi, ngươi có phát hiện nó ở trong người gây ảnh hưởng gì cho ngươi không?
– Gần đây luôn chú ý, nếu không dùng nó thì hình như không có ảnh hưởng gì, giống như hai con mắt vốn có của mình, sẽ hấp thu tinh huyết trong người nuôi dưỡng, hấp thu bình thường như khí quan khác trong người, không cảm giác có ảnh hưởng gì.
– Vậy thì được rồi, không có chỗ hỏng chỉ có lợi, vậy ngươi móc nó ra làm chi?
– Có tác dụng này thì ta cũng không muốn móc ra, nhưng sợ các người thấy kỳ cục.
Vân Tri Thu nín cười:
– Không kỳ, có xấu mấy cũng không chê.
Vân Tri Thu nhanh chóng nghiêm túc nói:
– Ngươi nói ngọc trai yêu dùng ‘thiên nhãn’ này nhìn ngươi có tác dụng mê hoặc tinh thần đúng không? Vậy ngươi có thể thi triển thần thông này không?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Không biết! Vừa rồi lúc nhìn nàng thì nàng có cái gì gì không?
– Không có cảm giác gì, không biết ngươi đang nhìn ta, phải chăng vì cự ly quá xa?
Vân Tri Thu chỉ vào mình:
– Có cần chúng ta thử lại ở khoảng cách gần không?