“Mỗi lần uống một viên, có thể tăng chút thực lực nhưng tác dụng phụ rất mạnh. Uống càng nhiều thì độc tố tích tụ trong cơ thể anh sẽ càng nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng nền tảng võ thuật của anh”.
“Nếu không bất đác dĩ thì đừng uống thuốc này!”
Phùng Tiểu Uyển dặn dò.
Dương Thanh vui vẻ và ngạc nhiên như thể nhìn thấy hy vọng. Bây giờ anh đang ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu uống ba viên liên tục, có lẽ thực lực của anh có thể tăng đến Siêu Phàm Nhị Cảnh nhỉ?
Chỉ thua Siêu Phàm Tam Cảnh một bậc, nếu anh cố gảng dốc hết sức, có lẽ có thể miền cưỡng đấu một trận đúng không?
“Tiểu Uyển, cảm ơn eml”
Dương Thanh cảm ơn.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe chạy đi.
Nhìn bóng lưng đã rời đi của Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh khẽ cười dịu dàng.
Anh thấy ba viên thuốc tăng cường thực lực mà Phùng Tiểu Uyển cho ba mình, lập tức tự tin hơn.
Đương nhiên, cho dù anh dùng hết, thực lực có thể miễn cưỡng nâng cao được một cảnh giới đã là rất mạnh rồi.
Nhưng vẫn còn chênh lệch rất lớn với Vũ Vũ Lan Siêu Phàm Tam Cảnh.
Lại nói, anh có đan dược và thủ đoạn nâng cao thực lực, Vũ Vũ Lan là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Vũ, lẽ nào bà ta lại không có?
“Chào chủ tịch!”
Sau khi Dương Thanh bước vào tập đoàn Nhạn Thanh, lập tức có người chào hỏi.
Dương Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: “Chào các anh!”
Mãi đến lúc Dương Thanh bước vào thang máy rời đi, những nhân viên ở đại sảnh tầng một mới hoàn hồn.
“Không ngờ chủ tịch cười với tôi!”
“Chủ tịch cũng cười với tôi, còn chào tôi nữa!”