Giang Nam mỉm cười nói:
– Sư huynh, trong hậu hoa viên ta trồng không ít tiên trân, tiên trân ngươi biết dưỡng như thế nào sao? Thiên Ý lão tổ là hảo thủ dưỡng tiên trân, ta nghe nói hắn trồng một cây tiên trà thụ.
Đạo Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về hướng hậu hoa viên, lạnh nhạt nói:
– Thiên Ý đạo hữu dùng tiên quang tưới nước cho tiên trà thụ, cái này ta tự nhiên biết rõ.
Đã qua không lâu, hắn đi vào trong hậu hoa viên, quả nhiên như một lão bộc bình thường, cẩn thận quản lý hoa cỏ.
Hậu hoa viên Chư Thiên phủ thật lớn, rất khó chiếu cố tới, mà hôm nay Đạo Vương trở nên thần sắc chất phác, giơ tay nhấc chân cũng không trông thấy uy phong ngày xưa, 3-5 ngày thời gian mới chiếu cố một góc hoa viên.
May mắn trừ hắn ra, còn có người hầu khác chiếu cố hậu hoa viên, cuối cùng không để cho tại đây hoang vu.
– Linh Đạo Thần Đế giá lâm!
Ngày hôm đó, đột nhiên một Thiên thần cao giọng nói:
– Người không có phận sự tránh lui, chớ xông tới Linh Đạo Thần Đế! Lão đầu kia… Đúng, nói đúng là ngươi! Ngươi là mới tới sao? Lạ mặt vô cùng… Nhanh chóng lui lại, nhanh chóng lui lại, Linh Đạo Thần Đế du ngoạn đến rồi!
– Linh Đạo Thần Đế? Chẳng lẽ là Linh Đạo Tử…
Đạo Vương lui qua một bên, trong nội tâm khó chịu:
– Tiểu tử Linh Đạo Tử này, cũng là đồ vật vong ân phụ nghĩa, bị Huyền Thiên sư đệ đầu độc, rõ ràng cũng không có đi cứu Hồ Thiên lão sư!
Hào quang đạo đạo, Đế Uy trùng trùng điệp điệp, Linh Đạo Tử suất lĩnh Câu Trần Thiên Chư Thần hàng lâm, khua tay nói:
– Các ngươi lui ra đi, tự ta ở chỗ này du ngoạn một lát, không cần kinh động Huyền Thiên sư huynh.
Chư Thần khom người đồng ý, lĩnh mệnh lui ra.
Linh Đạo Tử cất bước đi tới, từ bên người Đạo Vương đi qua, không có lưu ý đến lão giả này, mà là trực tiếp đi về hướng trung ương hoa viên.
Đạo Vương chứng kiến, hắn ở trước một cây trúc tía dừng bước lại, ngồi trên mặt đất, không có chút bộ dạng Thần Đế nào, ngược lại thấp giọng nhẹ ngữ, thỉnh thoảng nở nụ cười.
Linh Đạo Tử bện giày rơm, bện một đôi, đặt ở bên cạnh trúc tía.
Đã qua thật lâu, Linh Đạo Tử ly khai, hậu hoa viên khôi phục lại bình tĩnh.
Lại qua hai ngày, Chư Thần cùng người hầu quản lý hậu hoa viên đều cùng Đạo Vương quen thuộc, biết rõ người này trung thực chất phác, làm việc cũng là rì rì, hỏi hắn cũng chưa bao giờ trả lời, vừa điếc lại vừa câm.
Lúc này, đột nhiên có Thiên thần cao giọng quát:
– Đông Cực đại đế hàng lâm, ngự lãm hoa viên, người không có phận sự mau lui lại, mau lui lại!
– Ân? Đông Cực như thế nào cũng tới?
Ánh mắt chất phác của Đạo Vương chuyển động thoáng một phát, trong nội tâm buồn bực:
– Đông Cực, được Hồ Thiên lão sư dạy bảo, Hồ Thiên lão sư gặp nạn, nàng là sống chết mặc bây, vong ân phụ nghĩa… Ha ha, ta cũng là vong ân phụ nghĩa, phụ ân sư dạy bảo, ta rõ ràng đi cầu Huyền Thiên… Ta không nỡ tánh mạng của mình, mà là vọng tưởng mượn lực lượng của hắn đi cứu ân sư, mà không phải chịu chết cùng ân sư tồn vong…
Tâm tình của hắn từ Đế Hoàng biến thành phàm nhân, trăm vị tạp trần, bị một Thiên thần thủ hậu hoa viên đẩy đến một bên.
Đông Cực đại đế hàng lâm, thiên hoa rực rỡ từ trên trời giáng xuống, rất nhiều thần nữ tương theo, túm tụm giai nhân tuyệt sắc kia tới hậu hoa viên Chư Thiên phủ.
– Các ngươi lui ra đi, không cần kinh động Huyền Thiên giáo chủ cùng giáo chủ phu nhân, trẫm ở một lát liền đi.
Đông Cực đại đế phân phát phần đông thần nữ, cười nói.
Rất nhiều thần nữ tán đi, chỉ thấy nàng kia bước liên tục chân thành, đi tới bên cạnh trúc tía trong hậu hoa viên, ngưng mắt nhìn thật lâu, cuối cùng thở dài, đứng dậy ly khai.
– Đáng tiếc, Tử Xuyên thu hoạch tiên quang quá ít, không biết ngươi khi nào mới có thể khiêu thoát đi ra, để cho ta có thể lần nữa nghe lời ngươi dạy bảo…
Lúc Đông Cực đại đế trải qua bên người Đạo Vương, hữu ý vô ý nói.
Trong nội tâm Đạo Vương khẽ nhúc nhích, còng xuống lấy thân thể, như một lão bộc.