Vùng ngoại ô hoang dã, đến bóng gủy cũng không có, nhưng mười mấy cấm vệ đều ở cùng một chỗ, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên rất náo nhiệt.
Khi ánh mặt trời đã lên, Tôn Thiếu Phương rốt cuộc đi tới nói: “Tiêu lão Đại, trong này cái gì cũng không có, đá núi thực cứng”.
Tiêu Bố Y không có mất mác gì, chỉ gật gật đầu nói: “Các huynh đệ vất vả rồi, thu công trở về nghỉ ngơi thôi”.
Tôn Thiếu Phương có chút cười khổ, cũng không hiểu Tiêu Bố Y vì sao lại bảo các huynh đệ đêm hôm khuya khoắc ra khỏi thành, đến một ngọn núi hoang thành tây đào bới. Chẳng qua đại nhân vẫn là đại nhân, chuyện đại nhân bảo làm, cho dù tạm thời không thể lĩnh hội, bọn họ cũng phải làm không được sai lầm, dù sao Tiêu Bố Y đối với bọn họ cũng không tệ.
Khi nghe Tiêu Bố Y nói thu công, các cấm vệ mệt đến cơ hồ khí lực hoan hô cũng không có. Tiêu Bố Y nhưng thật ra cũng hiểu ý mọi người, bảo mọi người không cần về lại hành quán nghỉ ngơi, nếu thích thì có thể đi Nguyệt Ảnh phường, bởi vì buổi tối còn phải làm việc. Các cấm vệ khi nghe được câu trước, còn tràn đầy cảm kích, nhưng khi nghe được câu sau, khi đến Nguyệt Ảnh phường chỉ đâm đầu đi ngủ, làm cho các cô nương Nguyệt Ảnh phường rất là kỳ quái, chỉ cảm thấy đám người này hành vi cổ quái, người ta đến Nguyệt Ảnh phường là vì cô nương, bọn họ đi Nguyệt Ảnh phường chỉ để đi ngủ.
Tiêu Bố Y sau khi trở lại Nguyệt Ảnh phường, mấy nha hoàn thấy đều thì thầm chỉ chỉ trỏ trỏ, hiển nhiên đối với Tiêu Bố Y tràn ngập tò mò, Tiêu Bố Y không để ý tới, lập tức về phòng.
Trương má má mới vừa dậy, nhìn thấy Tiêu Bố Y vào phòng liền khóc kể, “Tiêu đại nhân, ngườii đừng trêu chọc cái thân già này nữa, các khớp xương của ta cũng không chịu nổi đâu”.
Nha hoàn ở bên ngoài phòng nghe được, đều nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
Tiêu Bố Y tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, thấy trong phòng hơi rượu xộc tới trời, một vò rượu còn nằm ở dưới đất, khẽ cười nói: “Ngươi ngày hôm qua uống đến bát thứ bảy mới say, không biết ta nói có sai không?”
“Hình như là bát thứ tám?” Trương má má có chút khiếp đảm nói.
Tiêu Bố Y lấy ra khối bạc đặt ở trên bàn, “Chừng này đã đủ chưa?”
Trương má má mỉm cười tiếp nhận, khi đi tới cửa, đột nhiên hỏi: “Tiêu đại nhân, đêm nay còn muốn ta đến không?”
“Ngươi thích thì đương nhiên có thể” Tiêu Bố Y trả lời.
Trương má má tuy ra dấu xin tha, nhưng lấy bạc cũng cao hứng phấn chấn rời đi, nha hoàn ở ngoài cửa vẻ mặt cổ quái, một nha hoàn cổ khởi dũng khí đi vào phòng nói: “Tiêu công tử…”
“Chuyện gì?”
“Thật ra chuyện mà Trương má má có thể làm, ta cũng có thể làm” Nha hoàn đỏ mặt, vô luận như thế nào, nhìn thấy loại bộ dáng cao hứng của Trương má má, nha hoàn cảm thấy cũng đáng giá thử một lần.
“Ngươi gọi là Tiểu Man?” Tiêu Bố Y hỏi.
Tiểu Man tràn đầy hưng phấn, “Công tử trí nhớ thật tốt, ta gọi là Tiểu Man”.
“Ngươi buổi tối nếu thích, cũng có thể đến, chỉ cần ngươi không sợ đau đầu” Tiêu Bố Y trả lời.
Tiểu Man mặt đỏ bừng, cũng quả quyết nói: “Tiểu Man sẽ không đau đầu” Tiểu Man khi nói tràn đầy vẻ kiên định, Tiêu Bố Y cũng lẩm bẩm: “Chỉ hy vọng ngươi thực sẽ không đau đầu”.
Khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Bố Y quay lưng về cửa phòng, hít sâu một hơi, nhìn về phía giường nói: “Bằng hữu dưới giường xuất hiện đi”.
Trong phòng này trừ Trương má má cùng hắn ra, cũng không có người khác, nhưng Tiêu Bố Y lại nhìn dưới gầm giường, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn từ khi luyện Dịch Cân kinh cho đến bây giờ, một cơn gió, một con ruồi bọ cũng không thể thoát, vì đề phòng ám toán, khi tiến vào phòng đã sớm ngầm tra động tĩnh trong phòng, cái này vốn đối với hắn mà nói thì chỉ là theo lệ mà làm thôi. Nhưng khi hắn ngưng thần, lại phát hiện dưới giường có ẩn một cao thủ, người nọ lại không có hô hấp, nhưng Tiêu Bố Y cảm thấy người này võ công sâu không lường được, không khỏi thầm kinh sợ.
Dưới giường không có động tĩnh, hô hấp cũng không có. Tiêu Bố Y chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng một lát, chậm rãi rút đao ra, ngưng kình lên tay, trầm giọng nói: “Các hạ thật sự là cao thủ Tiêu mỗ bình sinh thấy được, có thể cùng ta đường đường chính chính chiến một trận. Cao thủ như thế, lại đi đánh lén thì thật đáng tiếc một thân võ công”.
Hắn toàn thân đã chuẩn bị không để ý tất cả mà bổ ra một đao, hắn tin tưởng vào cảm giác của mình, cũng sẽ không chút lưu tình khi bị uy hiếp. Quản hắn cao thủ hay thấp thủ, hôm nay chỉ có thể giết chết rồi mới nói sau! Hắn đột nhiên cảm thấy, hắn chi dù ra tay trước thì thật sự cũng không có nắm chắc tất thắng đối phương. Đây là sát thủ của Lương Tử Huyền hay Vũ Văn Hóa Cập phái đi?
“Ngươi đã bổ ta hai đao” Một thanh âm từ dưới giường truyền ra, rất là trầm thấp.
Tiêu Bố Y thần sắc chợt động, thất thanh nói: “Là đại ca sao!”
Một người từ dưới giường đi ra, dáng người nhỏ gầy, xem ra so với đứa trẻ cũng không cao hơn bao nhiêu, chỉ là dáng người của hắn tuy giống đứa trẻ, nhưng khuôn mặt cũng rất thành thục, đầy những râu, xem ra chính là phát dục không đều.
Chỉ là hắn sau khi ra khỏi giường, cả người đột nhiên nghe từng tràng lắc rắc, dáng người như đứa trẻ trong giây lát biến thành đại hán cao lớn, khôi ngô tráng kiện, làm cho người ta cơ hồ nghĩ đến gặp quỷ.
Người nọ nhìn Tiêu Bố Y, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười ấm áp, “Huynh đệ, cái gì cũng không giấu được ngươi, ta vốn nghĩ ngươi lần này sẽ không phát hiện ra ta!”
Tiêu Bố Y quẳng đao xuống đất, đi tới nắm lấy tay người nọ, ngạc nhiên nói: “Đại ca, người sao lại đến đây?”
Tiêu Bố Y nằm mơ cũng không nghĩ đến, tuyệt đỉnh cao thủở dưới giường lại là Cầu Nhiêm Khách! Mỗi lần Cầu Nhiêm Khách xuất hiện đều làm cho hắn không dự kiến được. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách, trong lòng hắn luôn cảm thấy vui sướng khó có thể diễn tả.
Cầu Nhiêm Khách cuống quít tránh thoát cái ôm của Tiêu Bố Y, xua thủ lắc đầu nói: “Đừng đến đây đừng đến đây, ngươi gần đây ôm nữ nhân rất nhiều, nhìn thấy đại ca cũng không tự kìm hãm được sao?”
“Nữ nhân chỉ ôm một người, còn không tự kìm hãm được thì cũng đúng” Tiêu Bố Y tràn đầy mừng rỡ, nói chuyện cũng có chút không e dè, lại hỏi một câu, “Đại ca, người sao lại đến đây?”
Cầu Nhiêm Khách cười nói: “Ta tới nơi này nói ra thì dài, nhưng đơn giản mà nói chính là đến Cát Châu tự tìm Đạo Tín. Nhưng lão lừa trọc kia lại không ở đó, nói là đã đi về phía đông truyền đạo, ta cùng hắn cũng vô duyên vô phận”.
Tiêu Bố Y nghe được Cầu Nhiêm Khách kêu Đạo Tín là lừa trọc, không khỏi buồn cười, “Đại ca người nói hắn như vậy, chẳng lẽ không sợ hắn cùng người liều mạng sao?”
“Đạo Tín tức là lừa trọc, lừa trọc chính là Đạo Tín” Cầu Nhiêm Khách cười nói: “Ta nói với hắn như vậy, hắn quá nửa sẽ trả lời ta như vậy. Ta tuy không có gặp qua Đạo Tín, nhưng cũng biết muốn cho người như Đạo Tín tức giận cũng không phải là chuyện dễ dàng”.
“Đệ thật ra đã gặp qua Đạo Tín” Tiêu Bố Y nói, vốn tưởng rằng Cầu Nhiêm Khách sẽ truy hỏi, không ngờ hắn lại thở dài nói: “Gặp ở Đại Minh tự phải không?”
Tiêu Bố Y gật đầu, Cầu Nhiêm Khách cũng cười khổ nói: “Ta một đường đuổi theo hắn nhưng đuổi không nổi, thẳng đến Dương Châu này. Mấy ngày trước đây nghe nói Đạo Tín ở dưới tàng cây luận thiện, vui vẻ đi tới, không nghĩ đến lại đi mất, tìm chủ trì phương trượng hỏi thì biết hôm nay hắn cùng Pháp Lâm đã Bắc thượng (đi miền Bắc)”.
Tiêu Bố Y trợn mắt: “Bắc thượng, bắc thượng cũng truyền đạo sao?”
“Ai mà biết, có lẽ đi khuyên Dương Quảng cũng không chừng, năm đó sư phụ hắn gặp Chu Vũ Đế diệt phật hủy pháp, nên vẫn ẩn cư không xuất hiện, đợi cho Văn Đế tại vị, cùng Văn Đế sướng đàm phật kinh mấy ngày, lúc này mới làm cho Phật giáo đại hưng. Hôm nay Dương Quảng hoành hành độc đoán, Đạo Tín chỉ sợ sẽ có hành động giống như sư phụ hắn năm đó, đi khuyên Dương Quảng buông đồ đao?” Cầu Nhiêm Khách phán đoán nói: “Chỉ là ta đuổi tới đuổi lui, rốt cuộc hiểu được trên đời này có nhưng thứ thật sự cưỡng cầu không được. Vốn muốn rời thành Dương Châu, chuẩn bị về lại Đông Đô đi tìm ngươi, không có nghĩ đến trên đường đi lại nghe một đôi vợ chồng nhắc tới tên ngươi, ta mới biết ngươi thì ra cũng ở tại Dương Châu”.
Tiêu Bố Y có chút buồn cười, lại có chút cảm khái nói: “Chính là Phác Chánh Hoan sao?”
Hắn không có nghĩ đến mình lơ đãng tác hợp một đoạn nhân duyên, lại làm cho hắn cùng Cầu Nhiêm Khách gặp nhau.
Cầu Nhiêm Khách gật đầu, “Nam đích xác tên là Phác Chánh Hoan, chẳng qua, hình như hắn không phải người Trung Nguyên. Ta lúc trước nghe ngươi đến hạc phường đại nháo, tràn đầy khó hiểu, thầm nghĩ đây không phải hành vi của ngươi, nhưng nghe vợ chồng lại đối với ngươi cảm ân đái đức, thì cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể làm ra loại chuyện này. Ta lập tức đi tìm ngươi, nhưng ngươi đã không còn ở đây, chỉ còn mụ già kia ở trong phòng uống rượu, mơ mơ màng màng. Ta cũng nghĩ đến tiểu tử ngươi có sở thích quái dị, nhưng hiện tại ngẫm lại, tiểu tử ngươi võ công ngày càng tinh thuần, ta cũng phải cố sức mới tiếp được một đao của ngươi, ngươi công phu một khi đã không có thụt lùi, đương nhiên không có trầm mê vào các cô nương ở nhạc phường. Nhưng hành vi của ngươi hiện tại rất khác so vói trước kia, ngươi đang che dấu cái gì sao?”
Tiêu Bố Y nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách chỉ thẳng ra được chỗ mấu chốt, không khỏi khâm phục, “Cũng may đại ca không phải là Vương Thế Sung, bằng không ta lại đau đầu”.
“Vương Thế Sung làm sao, ngươi đến Dương Châu làm cái gì?” Cầu Nhiêm Khách tò mò hỏi.
Tiêu Bố Y trước đem chuyện đến Dương Châu nói ra một lần, Cầu Nhiêm Khách hồi lâu mới nói: “Còn không biết, thì ra Dương Quảng cũng là kẻ si tình. Hắn cho ngươi Nam hạ Dương Châu, chắc là để cầu an tâm”.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Loại chuyện này tin cũng được, mà không tin cũng không sao, suy nghĩ của hắn không có nơi dựa vào, nên cũng muốn làm chút chuyện cho Trần Tuyên Hoa”.
“Vậy sao lại có dính líu đến Vương Thế Sung?” Cầu Nhiêm Khách hỏi.
“Ta muốn tầm bảo, hắn lại nhìn chằm chằm vào ta không buông,” Tiêu Bố Y nói: “Ta cảm giác rất kỳ quái, hắn tựa hồ biết ta muốn làm cái gì, nhưng hắn làm thế nào mà biết được?”
“Tầm bảo?” Cầu Nhiêm Khách nhíu mày nói: “Bảo tàng gì?” Nhìn thấy Tiêu Bố Y cởi bỏ áo ngoài, Cầu Nhiêm Khách cười lớn nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn tầm bảo, hắn lại nhìn chằm chằm vào ta không buông,” Tiêu Bố Y nói: “Ta cảm giác rất kỳ quái, hắn tựa hồ biết ta muốn làm cái gì, nhưng hắn làm thế nào mà biết được?”
“Tầm bảo?” Cầu Nhiêm Khách nhíu mày nói: “Bảo tàng gì?” Nhìn thấy Tiêu Bố Y cởi bỏ áo ngoài, Cầu Nhiêm Khách cười lớn nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”…
Tiêu Bố Y lại đem áo ngoài lật ra đặt ở trên bàn, lộ ra hình thêu bên trong, “Đại ca, đây là tàng bảo đồ trong trong mai rùa”.
Vương Thế Sung nếu nhìn thấy, quá nửa sẽ tức chết, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tiêu Bố Y đem xuân cung đồ đặt ở trong lòng, lại đem tàng bảo đồ thêu ở trong y phục, vua trộm phỏng chừng chết cũng không nhắm mắt, không nghĩ đến còn có chiêu này.
Cầu Nhiêm Khách hai mắt tập trung nhìn vào tàng bảo đồ, “Ngươi làm sao tìm được? Bức thêu này thủ công cũng tinh tế, huynh đệ ngươi cũng tìm được một nữ nhân đáng tin cậy” Cầu Nhiêm Khách tuy độc lai độc vãng, nhưng kiến thức nhiều, biết Thiên thư cực kỳ bí ẩn, Tiêu Bố Y cũng là người cẩn thận, hắn một khi đã đem việc này giao cho một nữ nhân làm, đương nhiên là tín nhiệm.
Đợi khi Tiêu Bố Y đem chuyện Thiên thư nói qua một lần, Cầu Nhiêm Khách lúc này mới giật mình hiểu ra, “Thì ra là như thế, ta chỉ nghĩ đến phải tập trung đủ bốn khối lại một chỗ mới có Thiên thư, làm sao nghĩ đến Thiên thư lại giấu ở trong mai rùa” Ngẫm nghĩ lại Cầu Nhiêm Khách lại nói: “Nhân vật chế tạo Thiên thư này cũng là người tinh thông tâm lý con người, người có được mai rùa nhất định sẽ cẩn thận bảo hộ, không để chút tổn hại, ví dụ như ta, không biết huyền cơ bên trong, đương nhiên xem như alf bảo bối, nhưng Lý Huyền Bá làm sao biết trong mai rùa có huyền cơ khác?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Ta đoán không ra”.
“Lý Huyền Bá vì sao đem Thiên thư giao cho ngươi, lại cho ngươi khối thứ ba trong mai rùa?” Cầu Nhiêm Khách nhíu mày hỏi.
Tiêu Bố Y lại lắc đầu, “Không biết”.
“Thật ra ngươi cũng nghĩ tới, chỉ là ngươi không chịu nghĩ sâu vào bên trong có phải không?” Cầu Nhiêm Khách trầm ngâm nói: “Lý Huyền Bá được xưng Đông Đô đệ nhất cao thủ, nhưng hắn cao minh nhất cũng không phải là võ công, mà là tâm cơ. Hắn đã sớm nhìn ra ngươi không phải là vật trong ao, lấy thiên cơ tặng cho ngươi, Lý thị đương vi thiên tử, nhà hắn cũng họ Lý, hắn có lẽ nghĩ lấy thông minh của ngươi, bằng vào một câu tiên đoán này, về sau nhất định sẽ cùng Lý gia giao hảo. Thiên thư cấp cho ngươi, như vậy vô luận Lý gia có thành thiên tử hay không, thì ngươi luôn sẽ thiếu Lý gia một phần nhân tình, về sau vô luận sự thể phát triển như thế nào, lấy con người của ngươi, vẫn sẽ trả lại phần nhân tình này. Hắn đợi cho sau khi chết mới đem Thái Bình lệnh giao cho ngươi, đương nhiên cũng có dã tâm, muốn bản thân thành tựu một phen bá nghiệp, trên mai rùa nói vậy còn có ký hiệu ngầm, hắn vừa thấy liền biết chứa cái gì, hắn một khi chết đi, vì cầu yên ổn, nên đã đem Thái Bình lệnh đưa cho ngươi. Hắn cho đi Thái Bình lệnh, Lý gia có lẽ sẽ có được sự trợ giúp của ngươi, vụ mua bán này hắn không lỗ chút nào”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Đại ca phân tích như thế, sự tình giống như thay đổi hương vị”.
Cầu Nhiêm Khách cười cười, “Thay đổi hương vị so với không có hương vị vẫn tốt hơn, nhưng trước mắt xem ra Vương Thế Sung cũng biết bí mật của Thiên thư, cho nên không để ý tới mặt mũi của ngươi, còn phái người theo dõi hành động của ngươi,” Hắn vừa nói, vừa quan sát tàng bảo đồ, đột nhiên cau mày, “Vẽở trên bản đồ này nên là Dương Châu!”
Tiêu Bố Y thán phục nói: “Đại ca quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, tiểu đệ suy nghĩ rất lâu, khi đến Dương Châu, nương theo sự tiện nghi làm việc, đi dạo khắp nơi nhiều ngày, cẩn thận đem địa hình trong trí nhớ so sánh mới phát hiện bí mật này”.
Cầu Nhiêm Khách đối chiếu so sánh vị trí khoảng cách trên tàng bảo đồ, một lát sau, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười rất cổ quái, “Ta rốt cuộc hiểu được ngươi vì sao phải bãi quan uy, làm hồng nương, phải lôi kéo mụ già kia uống rượu”.
Tiêu Bố Y trên mặt cũng cười giảo hoạt, “Cho nên ta nói cũng may đại ca không phải Vương Thế Sung, bằng không ta sao dám mạo hiểm đánh một ván?”
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng ăn ý, “Mạo hiểm thì mạo hiểm, chẳng qua nếu không mạo hiểm thì làm sao có thể lừa được lão hồ ly Vương Thế Sung kia”.
Cầu Nhiêm Khách vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, “Nói kế hoạch của ngươi đi, ta có thể trợ giúp ngươi chỗ nào?”
“Hiện tại đối thủ của ta có ba nhóm” Tiêu Bố Y đối với Cầu Nhiêm Khách vô cùng tín nhiệm, thẳng thắn nói: “Một nhóm là Vũ Văn Hóa Cập, một nhóm là ẩn trong tối Lương Tử Huyền. Ta cùng bọn chúng xem như ân oán cá nhân, nhưng bọn họ cũng dây dưa không rõ ràng, bọn chúng đến Dương Châu, không cần nói cũng biết, chính là tìm thời cơ tìm chỗ sai của ta hoặc lấy mạng ta. Đương nhiên chướng ngại lớn nhất để lấy bảo vật cũng là Vương Thế Sung. Thành Dương Châu này hắn là lớn nhất, nhất cử nhất động của ta hiện tại hắn đều nắm trong tay. Mọi hành động chính là làm cho hắn hồ nghi bất định, ta đến ngoài thành Dương Châu đào bới, khiến cho hắn nửa tin nửa ngờ”.
“Cái này ta nếu không đến, nói vậy ngươi cũng sớm đã có kế sách” Cầu Nhiêm Khách cười nói: “Ngươi một khi đã ở dưới sự giám thị của Vương Thế Sung, lại còn có thể điềm tĩnh tự nhiên cùng con mụ kia uống rượu, nói vậy nhất định còn có một đạo nhân mã hoạt động ở trong tối”.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Đại ca đoán là trúng, cũng may người không phải là địch thủ của ta”.
“Vương Thế Sung, Vũ Văn Hóa Cập, Lương Tử Huyền” Cầu Nhiêm Khách lẩm bẩm tự nói một lúc, đột nhiên nói: “Bố Y, chiêu Minh Tu Sạn Đạo này của ngươi rất nguy hiểm, một chiêu không cẩn thận, rất có thể thất bại trong gang tấc. Một khi đã như vậy, để cầu ổn thỏa, chúng ta sao không làm một chiêu phản khách thành chủ?”
“Phản khách thành chủ?” Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời nói: “Ý của đại ca là?”
“Ngươi cứ tiếp tục diễn trò của ngươi” Cầu Nhiêm Khách trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, “Bọn họ một khi đã quá nhàn nhã, không ngừng tìm đến ngươi gây phiền toái, sử âm chiêu. Bố Y ngươi không tiện giáo huấn bọn chúng, để ta giúp ngươi cho bọn hắn chút chuyện để làm”.
***
Tiểu Man là một nha hoàn có chút to gan, theo việc nàng ta chủ động yêu cầu thay thế Trương má má có thể thấy được.
Tại nhạc phường vô luận là cô nương hay nha hoàn đều hiểu được một đạo lý, nữ nhân trong này còn không bằng hàng hóa.
Cô nương nào thì cũng bất quá chỉ có một hai năm quang cảnh, có thể lợi dụng một hai năm quang cảnh này tìm được một nam nhân thích hợp mà gả ra ngoài, cơ hồ đều là ý tưởng trong lòng mỗi một cô nương, nếu như không thể gả ra ngoài được, thì chỉ có thể theo mấy thương nhân già mà thôi. Cô nương như thế, nha hoàn đương nhiên cũng vậy, nha hoàn may mắn thì có thể theo tiểu thư xuất giá, không may thì chỉ có thể tự mình tranh thủ cơ hội.
Chuyện Vũ Hà cùng Phác Chánh Hoan yêu nhau cuối cùng biến thành viên mãn, thật sự là làm cho rất nhiều người kinh ngạc, nhưng mấu chốt vẫn là ở chỗ Tiêu Bố Y. Tiểu Man cổ khởi dũng khí, chỉ hy vọng Tiêu Bố Y xem trúng mình, đem mình thoát khỏi bể khổ, nhưng nàng không có nghĩ đến xem trúng nàng còn có Vương Quận thừa.
Tiểu Man nhìn Vương Thế Sung tóc vàng mắt xanh, không giận tự uy, hai chân có chút phát run, nhất nhất đem hết chuyện phát sinh trong đêm đó nói ra một lần.
Nàng cùng Trương má má đều đến phòng Tiêu đại nhân, sau đó Tiêu đại nhân bảo các nàng uống rượu, một bát rượu một lượng bạc, một bát rượu này được thưởng còn hơn một tháng nàng kiếm được, cho nên nàng tự nhiên uống nhiều một chút, uống nhiều thì phải say, mà say thì phải ngủ.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương đại nhân giống như rượu bốc cháy vậy, Tiểu Man có chút khiếp đảm, cuối cùng bổ sung: “Vương đại nhân, ta ngủ, cái gì cũng không biết”.
Vương Thế Sung rất bội phục bản than còn có thể xem như không có chuyện gì lạ, hắn hiện tại chỉ muốn chạy tới Nguyệt Ảnh phường, nắm cổ Tiêu Bố Y hỏi một câu, “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”
Tiêu Bố Y cái gì cũng làm, chỉ không làm chính sự, từ khi hắn đến Dương Châu đến giờ, hắn cũng không có làm chuyện gì, nhưng Vương Thế Sung vẫn cảm thấy mình đã bị hắn dắt mũi đi, nhưng hắn vẫn không thể không đi, chuyện này thật sự làm cho hắn muốn phát điên.
“Chuyện hôm nay ta tìm ngươi, không cho phép nói với bất luận kẻ nào” Vương Thế Sung trầm giọng nói: “Nếu ta biết ngươi nói, ngươi tự mình cũng biết kết quả”.
Tiểu Man liên tục gật đầu, rất cẩn thận lui ra, Vương Thế Sung cũng nhìn về phía Vương Biện nói: “Tiêu Bố Y thực rất biết nhịn”.
Vương Biện cũng cười khổ, “Nhưng nghĩa phụ, ta cảm thấy gấp nên là hắn mới đúng”.
Vương Thế Sung hít sâu một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười tán thưởng, “Biện nhi, ngươi nói thực sự rất đúng. Tiêu Bố Y hiện tại chính là muốn cho chúng ta gấp, nhưng đã đợi nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không gấp đợi thêm vài ngày nữa”.
Khi hai người nụ cười còn chưa thu liễm, Quý Thu đã vội vàng đi vào, “Đại nhân, có phát hiện mới”.
Vương Thế Sung trong lòng chấn động, “Phát hiện gì, bọn họ đào được cái gì?”
“Bọn họ trừtảng đá, hình như cái gì cũng không đào được” Quý Thu lắc đầu nói: “Chỗ mà bọn họ đào móc thủy chung ở phụ cận Thục Cương, cách Đại Minh tự không xa, xem ra Tiêu Bố Y lúc trước đi Đại Minh tự tuyệt không phải ngẫu nhiên, hắn lúc trước có lẽ là đi Đại Minh tự để quan sát địa hình. Theo thuộc hạ chứng kiến, bọn họ nên đang đào mới cái gì đó, có thể là bảo tàng gì đó hay không?”
Vương Thế Sung áp chế sự nôn nóng, “Trên đời này làm gì có bảo tàng nhiều như vậy! Nhưng hắn rốt cuộc là muốn lấy cái gì?” Vương ThếSung có chút hoán chuyển vị trí, lại đem Quý Thu lâm vào sự khó xử, đành phải nói sang chuyện khác: “Đại nhân, ta muốn nói không phải là cái này, ta muốn nói chính là, người bảo ta ngoại trừ theo dõi Tiêu Bố Y cùng các cấm vệ ra, còn phải theo dõi hai thủhạ của Tiêu Bố Y nữa”.
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, “Bọn họ làm sao?”
“Bọn họ cố ý cắt đuôi chúng ta, giả trang đi tới chỗ bán ngựa thành nam” Quý Thu giải thích: “Bọn họ đặt hai mươi cái xe ngựa, nói sẽ sử dụng trong vòng mười ngày, gọi bất cứ lúc nào, hơn nữa sau khi vận chuyển hàng hóa, sẽ trả chi phí vận chuyển”.
Vương Thế Sung bấm ngón tay tính, “Tám ngày sau là ngày năm tháng năm, sử dụng trong vòng mười ngày?”
Quý Thu hào hứng nói: “Ta cảm thấy bọn họ muốn vận chuyển cái gì đó, chẳng qua bọn họ hành tung bí ẩn, nếu không phải thuật theo dõi của ta không tệ, cơ hồ đã bị bọn họ trốn thoát”.
“Tốt lắm, ta biết, Quý Thu, ngươi không tệ, tiếp tục giám thị, một khi có vấn đề lập tức hối báo lại cho ta” Vương Thế Sung cổ vũ Quý Thu một câu, thì lại có một người đi tới, “Đại nhân, đại sự không ổn rồi”.
Vương Thế Sung trong lòng không vui, “Chuyện gì mà kinh hoảng?”
“Sứ quán của Đại Hòa Quốc đột nhiên phát hỏa, bị mất kim phật mà Thánh Thượng ngự ban cho. Bọn họ hôm nay cầu kiến đại nhân, xin đại nhân tầm nã kẻ trộm, cho bọn hắn một công đạo!”
“Con mẹ nó lũ Uy nhân này, cố tình lúc này cho ta thêm phiền toái” Vương Thế Sung hai nắm đấm nắm chặt, giây lát thả lỏng ra, trầm giọng nói: “Dẫn bọn chúng vào đi”.