– Thậm chí nếu như không tốt với ngươi, thì với thân phận cao đồ của đại sư Đan Quỷ hẳn trong đan dược này sẽ có một chút tỉ lệ bị thay đổi, rồi biến thành độc trí mạng chăng?
Mạnh Hạo chậm rãi nói, thanh âm không nhanh không chậm, lộ ra một bộ dáng bí hiểm, điều này càng khiến cho Sở Ngọc Yên thêm bất an. Ý tưởng này nàng cũng nghĩ tới, chẳng qua điều kiện tiên quyết là việc độc chết Mạnh Hạo không ảnh hưởng tới việc lôi đình đánh xuống. Nhưng hiện giờ bị Mạnh Hạo nói ra, khiến cho nàng cảm thấy bất ổn, không biết Mạnh Hạo chuẩn bị giở thủ đoạn, nhưng nàng thấy chỉ mình biết luyện đan thì Mạnh Hạo sẽ không dám thương tổn tới mình, cho nên hừ lạnh một tiếng.
– Ngươi có ý gì.
Sở Ngọc Yên lạnh lùng nói, nàng cảm thấy nụ cười của Mạnh Hạo có gì đó không đúng.
– Khi Mạnh mỗ hành sự, luôn luôn là người không phạm ta thì ta không phạm người, ta cũng hứa để ngươi rời đi thì tuyệt không đổi ý, nhưng ngươi cũng không nên lấy chuyện luyện đan ra để đảo khách thành chủ.
Đúng lúc này, thanh mộc kiếm của Mạnh Hạo đột nhiên chém tới trước, khiến cho làn da nơi cổ của nàng lưu lại một vệt máu tươi, miệng của nàng ta theo bản năng mở ra. Mạnh Hạo vỗ túi Càn Khôn, một viên đan dược hồng nhạt lao ra, trực tiếp bắn thẳng vào trong miệng Sở Ngọc Yên, vào miệng liền tan ngay khiến cho nàng lập tức lùi về sau, muốn phun ra cũng không thể nào phun được.
– Ngươi cho ta ăn đan dược gì?
Sở Ngọc Yên ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Hạo.
– Dùng công pháp để muốn lấy đi tu vi của ta, việc này ta còn chưa tính với ngươi, viên đan dược này chính là trừng phạt nho nhỏ cho ngươi.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, cũng không để ý tới Sở Ngọc Yên nữa, chỉ nhắm hai mắt lại.
Nhưng hắn càng như thế càng khiến cho nội tâm Sở Ngọc Yên càng thêm bất ổn, mặc dù nàng luyện đan được nhưng cũng không thể nào mà đoán ra được bản thân nuốt vào là thứ gì. Lúc này hàm răng đang cắn chặt thì đột nhiên một cỗ nhiệt khí dần sinh ra, lưu chuyển dần bên trong thân thể, khiến cho sắc mặt Sở Ngọc Yên đại biến.
Nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, ý muốn áp chế, nhưng tu vi hiện tại đang bị áp chế, chỉ dùng tu vi Ngưng Khí tầng ba làm sao có thể hóa giải được viên đan dược này đây.
Khi nàng tay ngồi xuống được chừng một nén nhang, thì trong đầu khẽ nổ vang một tiếng, toàn thân mất đi tri giác, lâm vào trong ảo giác vô tận.
Mạnh Hạo lúc này mới mở mắt ra, bình tĩnh không có chút vọng động, viên đan dược này là một viên đặc thù trong đám độc đan mà trước khi hắn rời khỏi sơn cốc kia thì được đám người lão giả cưỡi cóc hiếu kính.
Viên đan này hắn cũng không định cho Sở Ngọc Yên ăn, nhưng nàng ta là tự tìm phiền toái, dùng việc luyện đan để lên mặt, cho nên hắn muốn nàng ta phải khuất phục, đành phải dùng tới viên đan dược này.
Trong hai mắt đầy vè trấn tĩnh, tâm chí kiên định, từ khi rơi vào trong miệng núi lửa, hắn sẽ nắm lấy Sở Ngọc Yên trong tay, đối phương cũng không thể nào thoát ra được nữa.
Cho dù nàng ta quật cường tới đâu, cũng cố tranh đấu vài lần, nhưng giờ thì… không thể nào thoát khỏi lòn bàn tay của hắn nữa rồi.
Đưa mắt nhìn Sở Ngọc Yên, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, đứng dậy lùi về sau vài bước. Từ nhỏ hắn học Nho đạo, cho dù trải qua biết bao phong vũ cải biến, nhưng vẫn không hề thay đổi, lợi dụng lúc người khác khó khăn thì không phải là hắn không thể làm, chỉ là hôm nay, hắn hiểu được điểm đạo đức mấu chốt cho nên không thể làm được.
Nàng ta không phải là địch cũng chẳng phải là bạn, trừng phạt một chút thì có thể, nhưng nếu hạ thấp đạo đức bản thân, cho dù hắn cũng không tốt đẹp gì, cũng chẳng phải là chính nhân quân tử, nhưng hắn cũng quyết không làm kẻ tiểu nhân hèn hạ.
Có một số việc, không thể nào vượt qua, đó là mấu chốt của một người, nguyên tắc làm người của Mạnh Hạo là như vậy, đó là đạo đức.
Lại nghĩ tới Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, Mạnh Hạo lập tức định khí ngưng thần, thân hình đạp lên phi kiếm bay thẳng lên trên không trung.
Thời gian lại trôi qua khoảng một nén nhang, Sở Ngọc Yên mới dần dần an tĩnh lại, nàng ta đã hôn mê, khí tức yếu ớt, tựa như bị bệnh nặng vậy.
