Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh lại, thấy Tiểu Dấm Chua quấn trên người Trì Sính, còn quấn rất chặt.
Bàn tay lớn của Trì Sính thì ôm lấy nó, cả hai thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.
Ngô Sở Úy ngược lại thành kẻ dư thừa.
Thời gian này, Tiểu Dấm Chua vẫn luôn kề cận Ngô Sở Úy, không biết từ lúc nào, nó lại bám dính lấy Trì Sính. Là từ khi nó gặp Uông Thạc lần thứ hai, hay là từ khi Ngô Sở Úy về nhà, nó theo thói quen bám lấy Trì Sính, chiếm luôn phần giường còn trống.
…
Mấy ngày sau, Nhạc Duyệt lại đem theo quà đi thăm bà Ngô, không hề báo trước cho Ngô Sở Úy.
Bà Ngô đang cầm một cây gậy từ sân đi vào trong nhà, Nhạc Duyệt nhanh chân đuổi theo, khoác lấy cánh tay bà Ngô, quay đầu cười với bà, “Dì à.”
Bà Ngô thầm kinh ngạc, cô gái nào đây?
Nhìn kỹ lại, không phải là cô gái trong hình sao! Cảm thấy như đang nằm mơ, vuốt vuốt ngực một trận mới hoàn hồn lại.
“Cô…”
Nhạc Duyệt khẽ cười, “Con nghe nói dì bị bệnh, nên cố ý tới thăm dì.”
Môi bà Ngô run lên, không nói gì, để Nhạc Duyệt đỡ mình vào nhà.
Hai người ngồi trên giường, nói chuyện câu được câu mất.
Nhạc Duyệt nói: “Dì à, thật ra con và Ngô Kỳ Khung… A, không, Ngô Sở Úy, hiện có chút hiểu lầm. Con và anh ấy hai năm qua vẫn luôn qua lại, con vẫn nhớ anh ấy, anh ấy cũng vẫn nhớ con. Nếu không thì sao hai năm nay anh ấy không có bạn gái? Hơn nữa con cũng vẫn độc thân.”
Bà Ngô nhìn Nhạc Duyệt cười cười.
Nhạc Duyệt lại nói: “Dì à, nói thật, con hối hận đã chia tay với Ngô Sở Úy, tụi con đều có ý tái hợp, nhưng không ai chịu bỏ đi sĩ diện. Con trai dì cũng thật là người cố chấp, con vừa nói muốn chia tay, anh ấy liền không vui chủ động tán thành. Con là con gái, ý kiến cũng là con đưa ra, có chút không thích hợp?”
Bà Ngô gật đầu.
Nhạc Duyệt kéo tay mẹ Ngô, nhẹ nhàng cầu xin, “Dì à, nếu dì thấy con cũng không tệ lắm, xin giúp con khuyên con trai dì với, con là thật lòng muốn ở cùng anh ấy.”
Bà Ngô không biết có phải do quá kích động hay không, một lúc lâu cũng không nói được lời gì.
Nhạc Duyệt tiếp tục ngon ngọt, “Dì à, dì nên sớm nói giúp con với! Con trai dì tốt như vậy, nếu để người khác cướp đi, con lúc đó muốn khóc cũng khóc không được.”
…
Hôm nay sinh nhật Quách Thành Vũ, tiệc sinh nhật đãi ngay tại nhà Quách Thành Vũ.
Không giống năm rồi, tiệc sinh nhật Quách Thành Vũ năm nay được đơn giản hóa, cha mẹ và các cô dì chú bác đều không mời, dù sao hai thế hệ cũng không dễ hòa nhập. Chỉ còn lại một ít bạn bè, đương nhiên không ngoại trừ Trì Sính và Uông Thạc, tuy không quen biết Uông Trẫm, nhưng Uông Thạc ra ngoài đều có Uông Trẫm theo bảo vệ, cho nên Quách Thành Vũ cũng mời cả Uông Trẫm.
Lúc đầu, cả đám cùng nhau ăn uống ca hát, sau do uống rượu nhiều, bắt đầu tụm năm tụm ba chuyện trò.
Uông Thạc, Trì Sính và Quách Thành Vũ vây quanh một cái bàn nhỏ, Uông Trẫm ngồi dựa trên một cái ghế cách bọn họ không xa, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói câu nào.
“Hôm nay hình như cũng là kỷ niệm mười năm hai chúng ta quen nhau.” Uông Thạc nói với Trì Sính, “Tôi nhớ rõ là hai ta chính thức xác nhận quan hệ tại tiệc sinh nhật Quách Tử.”
Trì Sính còn chưa lên tiếng, Quách Thành Vũ lại mở miệng trước.
“Tính ngày kỷ niệm quen nhau sao vậy? Hai người tổng cộng mới được mấy năm? Ở giữa có một chỗ hổng lớn, cậu cũng dám nói chung chung mười năm?”
Uông Thạc cười nhạt, “Đều là mấy người nói có chỗ hổng, với ta mà nói không có chỗ hổng.”
Nói xong, dốc một ly rượu, cảm thấy tỉnh táo như trước.
Ánh mắt Trì Sính một mực nhìn chằm chằm một chỗ, không thấy rõ tâm tình thực sự bên trong.
“Tôi phát hiện, bài hát 《Mười Năm》thực sự rất hợp với tôi, mười năm trước, chúng ta từ người xa lạ đâu đâu, dần dần thân thiết; mười năm sau, chúng ta là bằng hữu, còn có thể ân cần thăm hỏi…”
Nói tới, tự nhiên bắt đầu ngân nga, đúng như Quách Thành Vũ, Uông Thạc hát căn bản không hay. Tuy nhiên tình cảm biểu đạt rất đúng chỗ, hát hai câu thì nghẹn ngào, đang hát liền buông rơi ly rượu trong tay, gục lên bàn rượu nghẹn ngào đau khổ.
Cả phòng tiệc ai cũng uống say, cũng có người gào khóc, sẽ không ai để ý Uông Thạc vừa khóc.
Nhưng lại có người để ý.
Trong lòng Trì Sính cũng thắt lại, giờ khắc này cũng có phần suy sụp.
Từ khi Uông Thạc nhắc đến mười năm này, anh cũng tham dự trong đó.
Sắc mặt Quách Thành Vũ thay đổi, vừa đưa tay ra sau lưng Uông Thạc, lòng bàn tay phía dưới liền trống không.
Uông Trẫm hành động rất nhanh, một tay xách lấy Uông Thạc, đụng vào cột thủy tinh bên cạnh. Sau đó hung hăng tát một cái vào mặt Uông Thạc, khóe miệng thình lình rách một mảng, trên cổ áo máu và nước mắt hòa lẫn.
Ngay sau đó là hai đấm, từng đấm đánh ra, tiếng hự hự rung động, nháy mắt Uông Thạc ngất đi.
Uông Trẫm vẫn không buông tha, lại đè Uông Thạc xuống đất đánh.
Trì Sính ở bên cạnh yên lặng nhìn ra ngoài một lúc, như một kíp nổ đột nhiên bị kích nổ, mắt hổ dữ tợn, bật đứng lên, cầm lấy một cái ghế ném vào Uông Trẫm.
Tưởng là một tiếng răng rắc (gãy xương) hoá ra là một tiếng rầm.
Cái ghế vỡ vụn, đến đinh thép cũng bị cắt thành hai đoạn, may mà là Uông Trẫm, nếu là người khác thì đã sớm gãy lưng.
Uông Trẫm cuồng long bạo khởi, dùng mũi giày chém thẳng vào mặt Trì Sính.
Trì Sính mãnh hổ cuồng phác, một chưởng quét ngang ba sườn Uông Trẫm.
Trận đấu này ấp ủ đã lâu, kiềm chế quá sâu, đến khi bạo phát thì không thể vãn hồi. Mặt bàn, chân ghế bay ngang phòng, ai đó trúng phải đều hét thảm một tiếng. Trong phòng huyết quang tận trời, có mấy người la hét sợ hãi.
Tiệc sinh nhật Quách Thành Vũ lần này Khương Tiểu Soái không có tham gia, biết đâu cậu ngay từ đầu đã đoán được sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ không biết từ lúc nào, Khương Tiểu Soái lại tự nhiên xuất hiện ở cửa, theo sau cậu, còn có Ngô Sở Úy tinh thần hoảng hốt.
Toàn bộ quá trình, Ngô Sở Úy đều thấy được.
Ngay từ khi Uông Trẫm ra tay đánh Uông Thạc, Trì Sính nổi giận, đến khi Uông Trẫm bắt đầu đánh nhau kịch liệt.
Ngô Sở Úy tới giờ chưa từng thấy ánh mắt Trì Sính hung bạo thế này, cũng không biết là ngạc nhiên hay kinh sợ, mọi người đều ôm đầu chạy ra ngoài, chỉ có Ngô Sở Úy đứng lù lù bất động.
Cho đến khi Trì Sính thấy hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngô Sở Úy mới xoay người, đi nhanh ra cửa.
Đến giờ phút này, Ngô Sở Úy mới phát hiện, Trì Sính đối với mình không có bao dung như vậy. Giữa anh ta và Uông Trẫm xảy ra “tình huống ngoài ý muốn” này, Trì Sính đều là nhịn rồi lại nhịn, thậm chí ngay cả một câu hung dữ cũng chưa từng nói với Uông Trẫm. Mà khi cú đấm của Uông Trẫm đánh vào Uông Thạc, Trì Sính trong nháy mắt liền không nhịn được.
Tựa như một trận thi đấu võ đài đặc sắc, hai phe đối đầu là Trì Sính và Uông Trẫm, thắng thua thật ra là giữa cậu và Uông Thạc.
Ánh mắt này của Ngô Sở Úy trước khi bỏ đi, khiến cả đời này Trì Sính không thể nào quên, nó sẽ như khắc cốt ghi tâm.
Một chút phân tâm, ngực liền trúng một đấm của Uông Trẫm, phun đến cổ họng, lại nuốt trở vào.
Quách Thành Vũ mắt rớm nước. Sãi bước nhảy tới, tham gia vào trận hỗn chiến.
Khương Tiểu Soái hấp tấp chạy xuống lâu, tới khi đuổi kịp Ngô Sở Úy, cậu đã lên xe.
“Đại Úy, cậu muốn đi đâu?” Khương Tiểu Soái gấp đến độ dùng tay đấm vào cửa xe.
Ngô Sở Úy ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn, lời nói ra lại không chút sợ sệt.
“Cậu yên tâm, trăm bước đã đi được chín mươi, tôi sẽ đi hết mười bước này.”