Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc ngước mắt, tâm tư chuyển động, ung dung hỏi ngược lại: “An Bình vương gia nói thế là có ý gì? Dĩ nhiên là nô tài trung thành đối với Bát Vương gia, bởi vì Bát Vương gia cũng khoan dung với nô tài! Cho nên. . . .!”
“Ngươi biết! Không phải ta hỏi điều này, ta muốn hỏi. . . .!” Sở Vân Lan ngập ngừng, mày tuấn nhăn nhó, thần sắc cực kỳ bối rối, giọng lại hạ xuống cực thấp: “Ta chỉ là. . . như loại tình cảm nữ nhân đối với nam nhân kia. . . yêu thích. . . ngươi có không?”
“Vương gia hỏi thật vô lý!” Đoàn Cẩm Sơ nghe thấy, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trừng mắt nhìn Sở Vân Lan, tức giận: “Ta là thái giám! Có thể mở miệng nói yêu thích Vương gia không?”
“Ặc. . . .!” môi mỏng Sở Vân Lan khẽ nhếch, mắt chớp mấy cái, lại bị chận cứng họng, nhưng chỉ một chút lại quay qua nói: “Vậy coi như ta không có hỏi!” Sau đó nhấc chân tiếp tục bước tới trước.
Đoàn Cẩm Sơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nhanh không chậm đuổi theo. Cảnh trí Tĩnh Vương phủ rất đẹp nhưng nàng đã mất hứng thưởng thức, tâm tư rối loạn ngổn ngang. Nàng tin Sở Vân Hách có tình cảm với mình, lại mơ hồ có một loại trực giác, chuyện Sở Vân Hách muốn từ hôn cưới nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng, giống như chuyện hôm trước không hiểu sao nàng bị giam vào đại lao, hoàng đế vốn đối xử không tệ với nàng, lại có thế vừa xoay mặt đã muốn giết nàng. Trong này, còn có chuyện quanh co khúc chiết gì đó mà nàng không biết. . . .
Trong lúc đi, Sở Vân Lan cản một hạ nhân lại hỏi thăm nơi “Hòa Thịnh ban” trú ngụ, sau đó im lặng mang Đoàn Cẩm Sơ đi vòng sau sân khấu ở Tĩnh Nghi viện đến phòng nghỉ tạm của con hát.
“Tiểu Sơ Tử! Ngươi giả trang hoa đán. . . .!”
“An Bình vương gia!”
Sở Vân Lan mới vừa mở miệng ra, Đoàn Cẩm Sơ liền mím môi ngắt ngang. Nhìn hắn muốn nói lại thôi chần chờ một chút, cuối cùng nói thẳng: “Ta không muốn ca diễn!”
“Hả? Tại sao?” Sở Vân Lan kinh ngạc nhướng mi.
“Không có vì cái gì! Chỉ là không muốn hát!” giọng Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên cất cao. Một câu thốt ra, lại hếch cả mặt lên, vẻ mặt hơi kích động, tại sao nàng phải hát cho bọn hắn nghe? Nơi này là cổ đại, cho dù nàng có hát hay đi nữa, con hát ở trong mắt người đời cũng là đê tiện nhất, tại sao nếu so nàng với Từ tiểu thư kia lại hạ tiện hơn hẳn như vậy?
Sở Vân Lan nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ không chớp mắt, môi hơi vểnh kia, đôi mắt tức giận, bởi vì tức giận khiến cho khuôn mặt nàng đỏ ửng, mềm mại ướt át làm người ta không kềm lòng được, xinh đẹp làm vạn vật như lu mờ đi. . . . Trong đầu nghĩ như thế, không ngờ ngoài miệng cũng nói: “Tiểu Sơ Tử! Nếu ngươi mặc váy áo lên, nhất định rất đẹp rất đẹp. . . .!”
“Cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ nghe xong quay đầu lại, thấy đáy mắt Sở Vân Lan lấp lánh, nhất thời giật mình một cái, hờn dỗi một câu: “Ngươi bệnh thần kinh!” rồi co cẳng chạy!
“Tiểu Sơ Tử!”
Sở Vân Lan hồi hồn, thấy bóng lưng chạy trốn kia, vội gấp gáp hô một tiếng, mũi chân đạp xuống đất đuổi theo. Nhưng, vừa lúc hắn định đuổi theo, đột nhiên nơi hành lang xuất hiện một bóng dáng cao to, hắn giật mình bật thốt lên: “Nhị ca!”
Đoàn Cẩm Sơ dừng bước kịp thời, thầm nhủ may mà lúc này không đụng vào đầu sói này lần nữa, vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính thỉnh an: “Nô tài Tiểu Sơ Tử xin thỉnh an An Tĩnh vương gia!”
“Ngươi rất thích chạy bộ?” Sở Vân Ly nhíu lông mày lại, nhàn nhạt hỏi một tiếng mới nhìn về phía Sở Vân Lan lên tiếng trách cứ: “Trong phủ đang yên lành chạy cái gì? Đến rồi sao không đi Tiền viện, chạy hậu viện làm cái gì? Trắc phi ngươi đâu?”
Nếu hỏi Sở Vân Lan, Đoàn Cẩm Sơ tự nhiên lười trả lời, trực tiếp tự đứng lên bước sang một bên, mình không nhìn mình, cũng trông mong chú sói có thể không nhìn nàng.
“Nhị ca! Ta mang Tiểu Sơ Tử đi “Hòa Thịnh ban” xem một chút! Không phải là hắn biết hát hý kịch sao? Cho nên ta muốn để cho hắn cũng lên đài hát! Ai biết được vừa đến cửa gánh hát, hắn vừa giận vừa không nguyện ý, phiền não chạy đi, không phải ta đang đuổi theo đó sao? Về phần trắc phi. . . . Ta ra lệnh nha hoàn đưa nàng trở về phủ!” Sở Vân Lan nhẹ nhàng linh hoạt giải thích, chỉ là nói đến trắc phi thì không tự chủ chần chờ một chút, tựa như sợ Sở Vân Ly hỏi tới tại sao, vội bổ sung: “Thân thể nàng đột nhiên khó chịu nên ta không mang nàng tới thỉnh an Nhị ca Nhị tẩu ngay, để hôm khác đi!”
Editor: luyen tran