Duật Tôn lấy tay vuốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu, vốn đã đỏ hồng, ánh mắt mê ly. Bây giờ đang lười biếng nhìn về phía anh, Duật Tôn cười khẽ: “Thoải mái không?”
Cô lười biếng úp sấp trên vai của anh, hai tay ôm chặt cổ Duật Tôn.
Anh vẫn còn tiếp tục.
Mạch Sanh Tiêu không bao lâu sau liền khôi phục lại tinh thần, cô ngại buồn chán nên lôi kéo Duật Tôn nói chuyện: “Tôn, anh nói chúng ta sinh con trai hay con gái?”
“Sao cũng được.” Người đàn ông không yên lòng, vấn đề này cũng không liên quan đến việc đang chuyên chú.
“Ừ, em cũng đều thích, chờ đến khi mở tiệc đầy tháng, hay là đừng tổ chức ở khách sạn được không?”
“Ừ. . . . . . . . . Sao cũng được.”
Mạch Sanh Tiêu bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: “Không cho nói “sao cũng được”, anh đang hời hợt với em phải không?”
Mạch Sanh Tiêu chỉ nghe tiếng nước đánh tới, cô đúng là không có cảm giác đau: “Nếu không thì tổ chức ở nhà nhé?”
“Mạch Sanh Tiêu! ” Trong lời nói của người đàn ông nghe ra được tiếng nghiến răng: “Em đang nói vu vơ gì vậy, đem miệng ngậm lại, đừng làm phân tâm anh.”
“Ai, anh nhẹ một chút, làm em đau! “
“Ngoan đi, đừng nói chuyện.”
“Tôn, nếu không em hát cho anh nghe?”
“. . . . . . .”
“Hay là em kêu lên vài tiếng dễ nghe một chút?” Duật Tôn mở mắt ra nói với cô như vậy.
“Kêu không được, hay là hát nha.”
“Vậy thì em im miệng đi.”
Mạch Sanh Tiêu từ trước đến nay đều cảm thấy giọng hát của mình là một giọng hát động lòng người, bây giờ, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng.
*****************
Khi mang thai tám tháng, Sanh Tiêu trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của Ngự Cảnh Viên.
Cục cưng là một bé gái, lúc siêu âm xong, Mạch Sanh Tiêu cao hứng khỏi phải nói. Cô hy vọng đứa bé có thể nghịch ngợm một chút, tốt nhất là như Đồng Đồng vậy. Đến lúc đó vừa vặn có thể cùng Bôn Bôn chơi đùa.
Chân của cô sưng lợi hại, hơn nữa bụng lại rất to, đi đường mười phần không tiện.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế salon, muốn đứng lên nhưng bởi vì ngồi đã lâu, nhất thời đứng dậy không nổi. Một tay của cô chống ở sau thắt lưng, tay kia chống ở lưng ghế salon.
“Aizz. . .” Không cẩn thận lại ngã trở về, may mà ghế salon rất êm.
“Mẹ. . . mẹ. . . maa. . .” Bôn Bôn ở gần đó đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Mạch Sanh Tiêu. Cô giật mình bất động tại chỗ: “Bôn Bôn, con vừa gọi mẹ là gì.”
“Mẹ. . . maa. . .” Cùng mới khẩu âm “mẹ” nghe rất giống, Bôn Bôn nghiêng cái đầu nhỏ, giống như đang cùng cô nói chuyện vậy.
Duật Tôn đi vài bước đến trước ghế sô pha, anh ôm lấy Bôn Bôn để con ngồi lên chân của mình: “Bôn Bôn, gọi lại một lần nữa đi.”
“Anh cũng nghe thấy?” Tầm mắt của Sanh Tiêu bỗng nhiên rưng rưng, nước mắt không kiềm được mà chảy dài.
Giọng nói của Duật Tôn cũng hơi run: “Bôn Bôn, gọi ba ba.”
Bôn Bôn lại ngậm miệng, không chịu mở miệng nữa. Nếu như không phải Duật Tôn cũng nghe được thì Mạch Sanh Tiêu thật sự sẽ cho là ảo giác, cô vội vàng giơ tay lên lau nước mắt: “Bôn Bôn, con sẽ gọi mẹ phải không?”
Bôn Bôn mở to đôi mắt sáng ngời nhìn thấy cô, bé con mím môi, chơi với món đồ chơi đang cầm trong tay.
Dù chỉ là một tiếng gọi, Mạch Sanh Tiêu cũng đủ hài lòng.
Giống như lúc học đi, Bôn Bôn đã chịu bước ra bước đầu tiên, thì sau này tự nhiên sẽ đi được rất tốt.
Duật Tôn cũng vì một tiếng này của con trai mà cao hứng, anh kéo Mạch Sanh Tiêu qua để cho cô dựa vào bờ vai của mình.
.
.
.
Cô yêu nhất mọi người ở đây, cả đời này cũng không nghĩ đến buông tay.
Lão gia đang ở trên sân thượng đánh Thái Cực. Bôn Bôn ngẩng đầu lên, nhìn qua cha mẹ đang kề trán vào nhau, Mạch Sanh Tiêu đôi mi dài nhẹ khép, mặt mũi tràn đầy niềm vui. Đợi đến khi cục cưng trong bụng được sinh ra, cô có thể mang theo Bôn Bôn và con gái qua nhà Dung Ân chơi. Không bao lâu nữa, chị của cô cũng sẽ ra tù, tất cả, tất cả mọi chuyện đều thật tốt.
Bôn Bôn nhìn vào ngón tay út, mở to miệng.
“Mẹ. . . mẹ. . .”
“Mẹ. . . . . .”
[HẾT. ]