Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thích tướng quân đừng sợ, đều là người của mình”.
“Người của mình?”, Thích Kinh phong cũng từng nghe nói Thất hoàng tử của Bắc Lương có thể cưỡi Bạch Hổ, nhưng hắn ta không tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả thật là khiếp sợ thật.
Lãnh Thiên Minh đi vào vương phủ, đi đến đại sảnh thì thấy một cảnh tượng rất thần kỳ. Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan đang ngồi đó bất động nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi, mà Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn cái này, quan sát cái kia, chạy qua chạy lại cứ như đang ở nhà của mình.
“Khụ… Khụ”, Lãnh Thiên Minh khẽ kho hai tiếng.
“Thiên Minh ca, ca về rồi…”, Hiên Vũ Ngọc Nhi mừng rỡ chạy đến, kéo cánh tay Lãnh Thiên Minh, mà Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan lại nhìn hắn chằm chằm…
“Ờ thì, sao lại đến đây?”, Lãnh Thiên Minh ngượng ngùng nói.
“Chẳng phải ca viết thư nói cứu được hàng trăm người phụ nữ của Đại Lương, muốn bọn ta đến đón sao?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.
“Tất nhiên không cần, thế nên muội tốn hết công sức mới thuyết phục được phụ hoàng đồng ý cho muội đến đây, ca có vui không?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.
“Vui vẻ… vui mà!”, Lãnh Thiên Minh vừa nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan vừa nói.
“Vừa rồi gặp hai tỷ tỷ, chúng ta nói chuyện rất vui vẻ!”, Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.
Lãnh Thiên Minh cảm thấy trên trán sắp rịn đầy mồ hôi lạnh rồi, vui vẻ, hai người không nói câu nào mà bảo là vui vẻ sao?
“Vậy là tốt rồi, vậy ta dẫn công chúa đi tiếp nhận những cô gái kia, các vị có thể trở về sớm chút”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Đi xa như vậy để đến đây, lại đi thì chán chết, ta định ở lại mấy ngày rồi đi”.
Lãnh Thiên Minh hoàn toàn không còn lời gì để nói…
Đến thời gian ăn cơm tối, cuối cùng Hiên Vũ Ngọc Nhi đã rời khỏi vương phủ trở về dịch quán nghỉ ngơi, Lãnh Thiên Minh ngồi trước bàn cơm cười ha hả nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan: “Các nàng có thể nghe ta giải thích được không?”