Ông làm những điều này không phải muốn làm màu, mà chỉ là việc nên làm của một người con trai đối với ba lúc tuổi già, cho dù người ba này đã từng phạm phải sai lầm.
Đám người Giang Ninh đều không nói gì, cũng không thể nói gì.
Sau một thời gian điều dưỡng và trị liệu, tình hình sức.
khỏe của Lâm Tiêu đã tốt hơn rất nhiều.
Lâm Văn nói muốn đón ông cụ về nhà, Lâm Tiêu lại cố gắng lắc đầu, dù thế nào cũng không đồng ý.
“Ba… ba không có… tư cách”
Ông cụ lại nói một câu này.
“Tô Mai đồng ý rồi, cô ấy tha thứ cho ba”
Lâm Văn cho rằng Lâm Tiêu lo lắng Tô Mai không đồng ý nên vội hỏi.
“Ba có lỗi với Tô Mai… Cô ấy… Cô ấy là con dâu tốt. Ba không trách cô ấy… đều tại… ba.”
Lâm Tiêu vẫn lắc đầu.
Ông cụ cuối cùng vẫn không đồng ý theo Lâm Văn về nhà, mà lựa chọn tới viện dưỡng lão. Cả nhà Lâm Văn bây giờ đang sống vui vẻ hòa thuận, như vậy là rất tốt rồi. Lâm Tiêu không muốn làm phiền bọn họ.
Lâm Văn thấy vậy cũng không có cách nào, đành phải đưa Lâm Tiêu đến viện dưỡng lão tốt nhất của thành phố Đông Hải, mời chuyên gia tới chăm sóc.
Tô Mai đi qua thăm hai lần khiến Lâm Tiêu cảm động không ngừng rơi nước mắt, một mực nói xin lỗi làm Tô.
Mai cũng không nhịn được phải òa khóc.
Buổi tối, Lâm Vũ Chân nằm ở trên giường, vẫn có chút xúc động.
Có đôi khi rất nhiều chuyện không ngờ được, kết quả làm cho người ta thấy bất ngờ, có đôi khi cũng khiến cho.
người cảm động.
“Giang Ninh, anh nói xem, có phải là người già mới có thể hiểu rõ mình rốt cuộc là loại người gì hay không?”
“Không nhất định”
Giang Ninh không hề động đậy: “Bây giờ anh còn trẻ như vậy đã biết được anh là loại người gì rồi.’ “Vậy anh là loại người thế nào?”
Lâm Vũ Chân tò mò hỏi.
“Một… người đàn ông sợ lạnh”
Giang Ninh vừa nói vừa co người lại.
Gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mơ hồ, có thể nghe được tiếng hít thở có phần gấp gáp.
của Lâm Vũ Chân…