Quỳnh Nương thấy gian ngoài có tiểu nha hoàn bận rộn làm việc, vội vàng duỗi tay bịt miệng hắn, lại bị hắn hung hăng cắn lòng bàn tay.
Cuối cùng Quỳnh Nương mặc thật dày đi theo vạn tuế.
Mấy ngày nay thời tiết Giang Đông rất ác liệt.
Đường đường là cửu ngũ chí tôn, hàng năm bị nhốt trong kinh thành, mỗi năm lúc rảnh rỗi ra ngoài, dù tuổi tác đã lớn nhưng nội tâm vui thích như trẻ con, sao có thể bởi vì trời mưa mà ở lại trong phòng chứ.
Tuy vạn tuế gia dùng chiêu quan sát dân tình, nhưng nơi mà ông tuần tra đầu tiên lại không phải hai đầu bờ ruộng, mà là nơi lúc trước ông lén chạy đến Giang Đông tìm biểu tỷ Tình Nhu.
Đầu tiên đến một đình nghỉ chân ở ngoài quận.
Năm đó ông đến Giang Đông, trộm hẹn ngày gặp Tình Nhu ở đây, nữ tử mà ông nghĩ nhất định sẽ là thê tử của mình, lúc đó lại chỉ lạnh mặt, nhìn về phương xa, nhàn nhạt phủi sạch quan hệ với ông, ông không cam lòng ôm chặt lấy nàng, lại bị nàng hung hăng tát.
Ông bụm mặt khóc hỏi vì sao nàng lại tàn nhẫn như vậy, nàng lại nói là một mình qua sông lưu lạc Giang Đông, tim dần lạnh đi trong gió rét mưa lạnh.
Ông không hiểu ý trong lời nàng, bởi vì lần trước lúc đến Giang Đông thời tiết vẫn đẹp, mặt sông khói sóng mênh mông, núi xa chiếu rọi.
Nhưng lần này thời tiết giống lúc ông và Tình Nhu đến Giang Đông. Bây giờ nhìn quanh mình mưa đổ từng cơn, sông lớn núi cao bị nước mưa kéo dài không thôi bao phủ lên khói lạnh tiêu điều.
Lúc này đứng ở đình nghỉ chân, ông nhìn theo hướng Tình Nhu nhìn năm đó, thấy bến tàu được nước mưa cọ rửa.
Lúc này có thuyền cập bến, một thai phụ bụng to đang gian nan từ trên thuyền bước lên bờ. Trượng phu của nàng ấy đang ở bên cạnh thật cẩn thận đỡ nàng ấy…
Cổ họng Gia Khang Đế nghẹn lại, ông của bây giờ đã không phải nam tử niên thiếu lúc trước nữa, quay về nơi cũ có thể cảm nhận được tâm trạng của Tình Nhu lúc nói câu tuyệt tình đoạn nghĩa kia.
Nghĩ nàng bôn ba muôn sông nghìn núi đi tha hương, mang thai hài nhi Vong Sơn của ông đi trong làn mưa gió lạnh, ông nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.
Các đại thần đi theo cầm ô, run rẩy trong mưa.
Tuy bọn họ khoác áo khoác dày nhưng khí lạnh vẫn từ dưới chân hướng lên trên, thật muốn ở trong phòng dựa gần chậu than sưởi ấm.
Nhưng vạn tuế không ngắm núi cao sông rộng, nhất quyết phải đến cái trạm nghỉ chân trước không có thôn sau không có cửa hàng này để ngắm cảnh, thực sự làm mọi người không hiểu ra sao.
Một đám người chỉ có thể nhìn kỹ cột gỗ đỉnh cỏ của đình nghỉ chân từ trên xuống dưới, mong có thể tìm ra dấu vết vị ẩn sĩ nào đó để lại, cân nhắc suy nghĩ, hùa theo tâm trạng ngắm cảnh của vạn tuế.
Còn Lang Vương lại liễm mi đứng một mình, không thèm đoán tâm tư của vạn tuế.
Quỳnh Nương mơ hồ đoán ra lúc này vạn tuế nghĩ gì, lường được ngắm cảnh tiếp theo hẳn là cũng không thú vị lắm.
Các phi tần đứng bên cạnh Quỳnh Nương mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Thiều Dung công chúa mặc tròn vo.
Lúc trước có thể ra ngoài với hoàng đế, ngoài những người từng trải như Tĩnh Mẫn Phi ra, thêm nữa là người Giang Đông, vạn tuế săn sóc, để mọi người có thể về nhà cảm nhận tình ý quê hương, những người còn lại ai không trẻ tuổi mạo mĩ đang thịnh sủng chứ.
Một đám nhân cơ hội du lịch mặc y phục mỏng manh rực rỡ. Chú trọng đường cong tuyệt đẹp, áo choàng lông cũng không đủ ngăn cản phong hàn dưới cơn mưa liên miên này.
Bây giờ hoàng đế đang ở trong cái đình nát nghĩ về chuyện cũ, nước mắt ướt vạt áo dài. Những phi tần mỹ mạo phía dưới không nhịn được, nước mũi hít vào rồi lại chảy ra.
Nhưng đám người này lại không thể đi, hoàng đế đang thương cảm, không thể lấy cớ thay y phục rời đi, chỉ có thể dùng khăn tay che, liên tiếp lau chùi.
Lúc này một cơn gió lạnh thổi tới, ai nấy kéo chặt áo khoác lại, ôm lò sưởi sát vào ngực, chân đông lạnh đến tê dại, không thể động đậy. Lại nhìn Thiều Dung công chúa, nhẹ nhàng đút tay vào áo bông dài rộng, gương mặt trắng mịn được cổ áo lông hồ li đen ôm lấy tôn lên vẻ mềm mại hồng nhuận.
Lúc trước đám phi tần còn lén lút cười nhạo đôi giày bông đế nỉ dưới chân nàng, nói Thiều Dung công chúa không danh không phận lưu lạc Giang Đông, đúng là sống không dễ chịu bằng ở kinh thành.
Nhưng bây giờ lại hận không thể lập tức đổi với nàng, xỏ đôi chân đông cứng vào giày bông rắn chắc.
Khó khăn lắm, cuối cùng hoàng đế cũng biết lạnh, lúc này mới dời bước về nghi viên dùng bữa.
Dùng bữa xong, vạn tuế hỏi: “Đứng trong gió lâu quá, thực sự có chút rét run, ái khanh có biết nơi nào có thể tiêu tan hàn khí không?”
Lang Vương bồi vua, ăn không nhiều lắm, lúc này đang cùng uống trà, bèn buông chén trà, nói: “Gần đây có một suối nước nóng, ngâm vào thoải mái… Có điều nhị điện hạ có ngâm suối không?”
Ngâm suối nước nóng là tục lệ của triều đại, mọi người già trẻ cùng tắm, y phục cởi xuống, chẳng phân biệt tôn ti, cùng uống rượu ấm, ăn trái cây ngâm suối.
Nhưng Vương gia lại cố tình nói vậy, đôi mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nhìn dưới khố Lưu Diệm.
Miệng vết thương của Lưu Diệm vừa mới khép lại, cùng phụ vương đến Giang Đông.
Trước đó hắn và Sở Tà đối mặt, hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Còn bây giờ Sở Tà chủ động nói chuyện với hắn, nhưng vừa mở miệng đã khiến cho Lưu Diệm muốn ném vỡ chén trà, mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Rõ ràng hắn biết mình bị thương ở đâu, lại sắp xếp chuyện mọi người cùng cởi áo tháo sam này, quả thực là dụng tâm ác độc!
Nhưng mà trước nay nhị điện hạ có thể nhịn. Ném vỡ chén trà trước mặt vạn tuế là thất thố, mắng mười tám đời tổ tông của Sở Tà cũng là mắng mười tám đời tổ tông của mình, càng thất đức.
Hai cái đều không thể làm, vậy chỉ có thể cong khoé miệng cứng đờ, cười nói: “Thân không khoẻ, vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ không chịu nổi hơi nóng của suối nước nóng, phụ vương và chư vị đại nhân cứ tuỳ tiện đi.”
Sở Tà hơi nghiêng thân về phía trước, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Nhị điện hạ không khoẻ ở đâu? Có thể nói rõ không?”
Thật ra vết thương của nhị điện hạ cũng truyền ra trong triều, nhưng dẫu sao cũng không rõ, ngay cả vạn tuế gia cũng không thể trực tiếp phái người đi nghiệm thương cho nhi tử chịu thiệt thòi.
Vì vậy Sở Tà hỏi tới cùng như vậy, có người nhiều chuyện hoặc ánh mắt sáng ngời, hoặc che bằng chén trà, đều tò mò đợi nhị điện hạ đáp lại.