“Tiên sinh?” Lạc có chút lo lắng đi tới.
Tiêu Lam lắc đầu: “Em còn ổn, manh mối ở đây xem đến hết rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.”
Tiêu Lam đi về phía trước hai bước, phát hiện Lạc không bước theo.
Cậu quay đầu lại, thấy mày của Lạc vẫn còn đang nhíu lại.
Cậu bỗng nhiên nở nụ cười, đi qua duỗi tay mặt sờ soạng một phen lên mặt đối phương, như vui đùa mà nói: “Vị tiên sinh này, anh lớn lên đẹp trai như vậy, cũng đừng không vui chứ.”
Lạc nắm lấy cổ tay của cậu, bất đắc dĩ mà cười: “Em biết tôi đang lo lắng chuyện gì mà.”
Tiêu Lam nhìn hắn: “Yên tâm đi, em chính là muốn cùng anh náo loạn Thế Giới Hàng Lâm đến long trời lở đất, sẽ không ngã xuống ở chỗ này đâu. Chúng ta sớm một chút cứu Vương Kha ra, sau đó rời khỏi nơi này, không phải được rồi sao?”
Con ngươi đen nhánh của Lạc tựa như hồ sâu, hắn nhìn Tiêu Lam như muốn khắc sâu dấu vết cậu vào đáy mắt.
Bỗng nhiên Lạc quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lấy lòng bàn tay Tiêu Lam đang chạm lên mặt mình.
Cánh môi hắn mềm mại mang theo độ ấm nóng rực, phảng phất như một dấu vết, dừng trong lòng Tiêu Lam.
Lòng Tiêu Lam bỗng nhiên run lên, không khỏi nhớ lại cảm giác hôn lên đôi môi này….
Tay Lạc bỗng nhiên dùng sức, kéo Tiêu Lam về phía chính mình.
Cái ôm ấm áp vây quanh người cậu, hai tay Lạc dùng sức, đem người chặt chẽ mà khóa trong lồng ngực hắn.
Hắn ghé môi vào bên lỗ tai Tiêu Lam, hơi thở ấm áp đảo qua bên tai, mang theo một trận tê dại: “Tôi cũng sẽ cùng em, tiên sinh.”
Tiêu Lam duỗi tay ôm lại hắn: “Chúng ta vậy là định rồi nhé.”
“Ừ, định rồi.” Lạc nhẹ giọng nói.
Nói xong, môi hắn dừng trên vành tai Tiêu Lam, nhẹ nhàng mà cắn một chút.
Lần này cũng không mạnh, lại mang theo cảm giác nóng rực của cánh môi, cùng với hơi hơi đau đớn, so với cái hôn mềm nhẹ tựa hồ càng có thể xông thẳng đến người trong lòng.
Tiêu Lam tức khắc cảm thấy một luồng hơi nóng bỏng cháy ý từ vành tai truyền đến, nháy mắt lấy thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, truyền khắp toàn bộ khuôn mặt.
Động tác Tiêu Lam cứng đờ.
Lạc cũng đã buông cậu ra, giọng điệu khôi phục tự nhiên: “Đi thôi, tiên sinh.”
Tiêu Lam nhanh chóng nhân cơ hội xoa xoa mặt, ý đồ xoa nhiệt độ không nghe lời kia xuống, trong lòng không khỏi may mắn giờ phút này ánh sáng không tốt.
Phi nhân loại nào đó cảm giác mình vẫn là quá non trẻ, trong khoảng thời gian này đến tột cùng đã học cái gì?
Hai người đi ra khu vực bên ngoài tế đàn, Lạc cũng thuận tay triệt xuống bóng đen ngăn cách.
Nháy mắt tiếp theo, xuất hiện trước mặt hai người chính là bóng người rậm rạp, gần như muốn cùng bọn họ mặt đối mặt.
Quả thực kích thích đến không chịu nổi.
Có lẽ là cảm ứng được cái gì đó, toàn bộ “người” bên tế đàn đều lại đây.
Bọn họ cứ như vậy đứng ở nơi đó, trên mặt là một mảnh chết lặng cứng đờ, đôi mắt trống rỗng thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt kia làm người ta lạnh cả sống lưng.
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong lòng Tiêu Lam là ——
Đậu má! Vậy mà có nhiều người nhìn như vậy! Quả thực là công khai xử tội!!*
(*ý Tiêu Lam là cậu với Lạc ve vãn nhau nãy giờ bị 1 đống người nhìn á)
Dưới khiếp sợ quá độ, thật ra làm cậu hoàn toàn không đỏ mặt.
Có điều, bọn người kia hoàn toàn cảm thụ không được hoạt động tâm lý giờ phút này của Tiêu Lam.
Dù sao bóng đen của Lạc dọn trống chiến trường vẫn rất đáng tin cậy, dù bọn họ ở bên trong làm chuyện bum ba la bùm không thể miêu tả cũng sẽ không bị người bên ngoài phát hiện.
Dù có phát hiện, mấy trấn dân trầm mê tà giáo đầy hứa hẹn này đại khái cũng sẽ không sinh ra hứng thú gì với cẩu lương chua thối của một đôi cẩu nam nam.
Bọn họ chỉ là cảm giác được hơi thở tế đàn bị người động vào, sôi nổi nâng lên cánh tay cứng đờ, công kích lại hai người.
Tư thế này thì trừ phi biết thuật ẩn thân, bằng không căn bản là trốn không thoát.
Tuy rằng Tiêu Lam không biết thuật ẩn thân, nhưng cậu lại nắm giữ tài nghệ truyền thống – ẩn thân bằng cách vật lý.
Nháy mắt, đao đen xuất hiện nơi tay Tiêu Lam, cùng Lạc nhằm vào phía đám người vây quanh lại đây.
——
Tại trấn nhỏ Mona, giờ phút này đã là hoàng hôn.
Lão mục sư Johan ngồi trước cửa giáo đường hoang phế cầu nguyện, hy vọng hai kẻ tha hương tiến vào kia có thể bình an ra ngoài.
Đột nhiên, mặt đất lay động một trận, tựa hồ có quái thú gì đó dưới nền đất không kiêng nể gì mà phá hoại.
Vào ngay lúc ông không rõ nguyên do, hai bóng người vọt ra từ phế tích giáo đường.
Ngược sáng, Johan thấy được thân ảnh hai kẻ tha hương thân ảnh.
Người từng nói chuyện với ông kia hình như còn đang khiêng vác thứ gì.
“Tôi phát hiện cái này ở dưới đó, có lẽ ông sẽ muốn gặp lại nó.” Tiêu Lam đem giá chữ thập khiêng trên vai đưa cho Johan.
Đây là giá chữ thập cậu thuận tiện nhìn thấy lúc chạy ra ngoài, nó rơi dưới đất, bên trên phủ đầy tro bụi và đá vụn, bị chất đống chung với những rác rưởi khác.
Johan gặp được giá chữ thập, trong ánh mắt vẩn đục không khỏi trào ra nước mắt.
Ông không ngại bùn sinh bẩn thỉu đầy trên đó, cẩn thận dùng trán dán lên, không tiếng động mà khóc thút thít.
Đã rất lâu, rất lâu ông đã không gặp qua hết thảy những gì có liên quan đến Chúa.
Tiêu Lam ngồi xổm xuống trước mặt ông: “Nếu có cơ hội, ông vẫn nên rời khỏi nơi này đi, tôi nghĩ thượng đế cũng sẽ hy vọng tín đồ của mình sống hạnh phúc một chút.”
Johan nước mắt đầm đìa, ông nhìn giá chữ thập trong tay, nhẹ nhàng mà dùng ngón tay khô gầy vuốt ve, không tiếng động gật gật đầu.
Cũng không biết cuối cùng ông sẽ làm như thế nào nữa.
——
Cáo biệt Johan, hai người Tiêu Lam về tới khách sạn.
Trên đường, trấn nhỏ vẫn là rách nát như vậy, đám cư dân cũng vẫn nho nhã hiền hoà ân cần thăm hỏi kẻ tha hương như bọn họ còn có thể sống bao lâu.
Bốn người trước đó đã hẹn trao đổi tin tức vào lúc hoàng hôn.
Giờ phút này, Vương Thái Địch và Kỳ Ninh đều còn chưa trở về, Tiêu Lam và Lạc đành phải trước tiên chờ đợi trong phòng.
Nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, Tiêu Lam không khỏi có chút hoảng hốt.
Trấn nhỏ này tràn đầy quỷ dị và điên cuồng, dưới lửa khắp núi rừng ở xung quanh làm nổi bật, ngay cả hoàng hôn thoạt nhìn cũng nhiều hơn vài phần dữ tợn.
Nơi này rốt cuộc là nhân gian hay là địa ngục đây?
Đến khi trời sắp tối, Vương Thái Địch rốt cuộc đã trở lại.
Cậu ta nhìn qua sắc mặt cũng không tốt, trên người nhiều thêm vài vết thương còn dính một chút vết máu, có lẽ là trải qua chiến đấu gì đó.
“Động thủ với người ta hả?” Tiêu Lam hỏi.
Vương Thái Địch gật gật đầu: “Hôm nay em phát hiện vài thi thể người chơi, đã chết rất lâu rồi, nhưng nhìn dấu vết hẳn là chết vì giết hại lẫn nhau, đáng tiếc không có tìm được manh mối hữu dụng gì trên người bọn họ.”
Sắc mặt của cậu có chút nặng nề: “Nhưng mà em gặp…… Lương Tư An, chính là kẻ phản bội trong đội ngũ anh hai, gã trước tiên vào được đây rồi. Em đuổi theo gã một đoạn, động tay vài lần, còn đều mất dấu, gia hỏa này cũng quá biết lẩn trốn.”
Vương Thái Địch áp lực lo âu cùng bất an của mình, nỗ lực làm bản thân bảo trì bình tĩnh.
Phản đồ này xuất hiện làm cậu cảm giác được vô cùng gấp gáp.
Nhưng cố tình, cậu lại không có tìm được bất luận manh mối gì có quan hệ với Vương Kha.
Tiêu Lam nói với cậu ta phía manh mối mình tìm được hôm nay.
Hơn nữa nói thêm phân tích của mình: “Anh hoài nghi Vương Kha có khả năng bị tuyển chọn làm tế phẩm đủ tư cách, hơn nữa ở ngay rừng rậm Quy Y hoặc là bức tường hiến tế bên kia, dù sao tế phẩm không đủ tiêu chuẩn sẽ bị thả lại trấn nhỏ, nói như vậy chúng ta không có đạo lý phát hiện không được anh ấy.”
Ngón tay Vương Thái Địch nắm chặt như kẻ tâm thần: “Tế phẩm……”
Tiêu Lam an ủi cậu ta: “Có kỹ năng của cậu ở, anh ấy chắc chắn còn chưa chết.”
Vương Thái Địch trầm mặc gật gật đầu.
Lúc này, Tiêu Lam lấy ra 【 Đá xá tội 】bọn họ tìm được.
Hắn ném hai cục đá cho Vương Thái Địch: “Cầm, cho cậu với anh cậu đó.”
Vương Thái Địch giơ tay tiếp nhận, lộ ra mỉm cười nhợt nhạt: “Cảm tạ, nếu không có các anh, một mình em không có biện pháp cứu anh hai ra được.”
Tiêu Lam nói: “Chỉ là chúng ta vẫn không biết rừng rậm Quy Y ở nơi nào.”
Mọi người thảo luận một hồi vị trí rừng rậm Quy Y có khả năng xuất hiện, nhưng bởi vì không có manh mối, hết thảy đều chỉ có thể là phỏng đoán.
Qua không lâu, trời đã tối sầm xuống.
Nhưng không trung trấn nhỏ bởi vì lửa trên núi, nên vẫn là màu đỏ như cũ.
Tiêu Lam nhíu mày: “Kỳ Ninh còn chưa về sao?”
Vương Thái Địch nói: “Không thích hợp, anh ta không giống như là người không đúng giờ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi?”
Một loại cảm xúc bất an bao phủ trong lòng bọn họ.
Mọi người đi đến phòng Kỳ Ninh.
Mấy người đi tới Kỳ Ninh phòng.
Phòng cũ nát y như những phòng khách, chỉ là Kỳ Ninh đổi khăn trải giường và vỏ chăn thành màu trắng, làm nó thoạt nhìn sạch sẽ hơn vài phần.
Trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau gì, cũng không thấy vết máu, tựa hồ như y vẫn chưa trở về.
“Xem cái này.” Tiêu Lam phát hiện một tờ giấy ở đầu giường Kỳ Ninh.
Trên đó vẽ rất nhiều đường cuộn sóng trừu tượng, có vẻ như có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Vương Thái Địch cũng dò lại đây: “Đây là cái gì? Mật mã? Ám văn? Kỳ Ninh để lại manh mối cho chúng ta?”
Tiêu Lam suy tư: “Kỳ Ninh để tin tức cho chúng ta tại sao phải dùng cách thức phức tạp như vậy? Làm sao anh ta xác định chúng ta có thể xem hiểu mật mã hay ám văn?”
Nói rồi, Tiêu Lam đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Vương Thái Địch, chờ mong đối phương có thể xem hiểu, lại thu hoạch biểu cảm mặt đầy dấu chấm hỏi của đối phương.
Vương Thái Địch nói: “Chậc…… Không nên nha……”
Tiêu Lam lại nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Cậu nói Kỳ Ninh là làm gì?”
Vương Thái Địch khó hiểu: “Tiểu đồng bọn chính nghĩa, người mà tội phạm truy nã muốn đánh chết hội đồng nhất, người có sở thích giải phẫu cơ thể người, người đàn ông thần bí mặt đầy mosaic?”
Tiêu Lam nhìn tiểu đồng bọn quá mức cơ trí của mình: “…… Không, anh là nói chức nghiệp của anh ta kia.”
Vương Thái Địch bừng tỉnh đại ngộ: “Bác sĩ!”
Hai người lại lần nữa đem lực chú ý thả lại tờ giấy, bạn xem đường cong trừu tượng mang theo lực sinh mệnh kia, tốc độ phảng phất như thi chạy với Tử Thần kia, mỗi một bút đều mang theo nhiệt tình cuộc sống và tinh thần bất khuất, đây còn không phải là —— chữ bác sĩ sao?!
Nhưng vấn đề lại tới nữa.
Vương Thái Địch gãi mái tóc xoăn: “Chúng ta phải đi đâu tìm một bác sĩ tới giải đọc kia chứ?”
Hai người trong mắt lẫn nhau thấy được sự mờ mịt.
Cái trấn nhỏ chim không thèm ỉa này, đừng nói bác sĩ, có khả năng cả một hộ sĩ cũng không có.
Bọn họ hoài nghi nơi này nếu có người bị bệnh, nhóm trấn dân chỉ biết tích cực lại nhiệt tình mà khuyên người đó —— “Vẫn là nên cắt đi”.
Mê tín hại người nha!
Lúc này, Lạc đứng một bên mở miệng: “Có lẽ tôi có thể thử xem.”
Tiêu Lam có chút khó hiểu mà đem tờ giấy giao cho hắn.
Lạc nhìn một hồi, liền dùng ánh mắt nghệ thuật gia của hắn phân biệt ra tới.
Đầu ngón tay hắn nhẹ điểm mấy đường cong: “Bên trên viết ‘Tra xét rừng rậm Quy Y’, ‘tra xét’, hình vẽ dao phẫu thuật phía sau đại khái là một ký hiệu.”
“Hẳn là Kỳ Ninh đột nhiên phát hiện manh mối gì đó, nhưng đợi không được đến thời gian ước định, cho nên anh ta một mình đuổi theo. Đồng thời cũng ở nói cho chúng ta biết, anh ta sẽ để lại đánh dấu ở ven đường, tiện cho chúng ta tìm kiếm.”
Toàn bộ quá trình thoạt nhìn nói có sách mách có chứng, vô cùng đáng giá để người khác tin phục.
Vương Thái Địch lặng lẽ hỏi Tiêu Lam: “Anh ấy làm sao thấy được vậy?”
Tiêu Lam trả lời: “Đại khái là…… thần giao cách cảm giữa tay bút tâm linh và họa sĩ linh hồn chăng?”