Bởi vì lần trước khiến Thẩm Úc bực nên đã lâu rồi hắn chưa được thân cận với Thẩm Úc, nếu hắn không cố gắng hết sức để đòi quyền lợi thì hiện tại chưa chắc hắn đã được tiến vào phòng nghỉ của Thẩm Úc.
Vào cũng không được làm gì, Thẩm Úc nói không cho hắn ngủ ở trên giường thì sẽ không cho, Thương Quân Lẫm thấy thế cũng đành kêu cung nhân đặt thêm một chiếc giường nhỏ ở bên cạnh, buổi tối hắn sẽ ngủ ở trên cái giường đó.
Chơi đùa một lúc, Thẩm Úc không còn hứng thú nữa nên cũng đặt đá quý trở lại trong rương: “Số thuế thu được ở đất phong sẽ được đưa vào tay của các phiên vương, hơn nữa bọn họ còn có sự trợ cấp của triều đình, có sự hiếu kính của cấp dưới nên có thể lấy ra nhiều thứ tốt như vậy cũng là chuyện rất bình thường.”
“Trẫm biết,” Thương Quân Lẫm mở một cái rương khác ra, mỗi cái rương đều có giá trị cực kì lớn, “Mỗi năm triều đình đều phải bỏ ra một lượng bạc lớn để nuôi nấng lòng dạ hiểm độc của những kẻ này.”
“Chẳng phải hiện tại những thứ này đã lại trở về với bệ hạ rồi đó sao?” Thẩm Úc đi qua nắm lấy tay của Thương Quân Lẫm.
“A Úc nói rất đúng, A Úc thích mấy thứ này chứ?”
“Đương nhiên là thích,” Đôi mắt của Thẩm Úc cong cong, “Ta đã đưa nửa kia của bệ hạ vào trong kho riêng của ngài.”
“Thích thì cứ để lại chỗ em đi.” Thương Quân Lẫm vuốt ve những ngón tay của Thẩm Úc.
Thẩm Úc lắc đầu: “Thích là một chuyện nhưng có nhiều như vậy thì có cho ta ta cũng không dùng hết được, chia một nửa cho bệ hạ thì đó là tấm lòng của ta, bệ hạ đã cho ta nhiều như vậy nên ta cũng muốn giúp bệ hạ một chút gì đó.”
Tựa như việc y biết Thương Quân Lẫm không thiếu những thứ này nhưng y vẫn muốn cho hắn, và y sẽ cho.
“Nghe nói bệ hạ đã bãi bỏ chức quan của Trấn Bắc Hầu rồi?” Mộ Tịch đã nói tin tức này cho y, hôm đó những gì Trấn Bắc Hầu nói vừa lúc đã bị Thương Quân Lẫm nghe thấy, Thẩm Úc biết chắc chắn Thương Quân Lẫm sẽ làm gì đó nhưng y cũng không ngờ hắn sẽ bãi bỏ chức quan của ông ta luôn.
“Ông ta châm ngòi mối quan hệ giữa trẫm và A Úc thì phải chịu sự trừng phạt thích đáng.” Thương Quân Lẫm thản nhiên thừa nhận.
Thẩm Úc lập tức ghé sát vào Thương Quân Lẫm rồi ngửa đầu lên nhìn thẳng vào dối mắt của hắn: “Vì sao bệ hạ lại không nói với ta? Là vì sợ ta sẽ tức giận hay sao?”
Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn y một lúc lâu rồi khẽ cười: “Vậy A Úc sẽ tức giận sao?”
“Bệ hạ nói xem? Dù có như thế nào thì Trấn Bắc Hầu cũng là cha của ta, bệ hạ vừa nghe ông ấy nói một lời không hợp ý ngài mà đã cách chức…”
Thương Quân Lẫm giơ tay vuốt ve gương mặt của Thẩm Úc: “Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của A Úc thì hình như không giống tức giận lắm.”
“Quả thật là thế, bệ hạ phạt rất hay, tuy ông ta là cha ruột của ta nhưng thế thì sao, nếu không phải không thể cắt đứt mối quan hệ huyết thống thì ta còn muốn vứt luôn một nửa phần huyết thống kia.”
Thương Quân Lẫm thở dài rồi ôm Thẩm Úc vào trong lòng: “Sau này trẫm sẽ luôn ở đây.”
Trong mắt Thẩm Úc tràn đầy niềm vui, y giơ tay ôm lấy eo của Thương Quân Lẫm: “Bệ hạ đừng bao giờ quên lời hứa này đấy.”
“Trẫm sẽ không quên đâu.” Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Năm nay mỗi ngày trong cuộc sống của Trấn Bắc Hầu đều trôi qua rất khó khăn, đầu tiên là bởi vì thiên vị con vợ lẽ hơn mà bị phạt bổng lộc, sau đó lại bởi vì lời nói và hành động không phù hợp mà bị bãi bỏ chức quan, người khác đều đang tràn ngập niềm vui để chuẩn bị ăn Tết còn phủ Trấn Bắc Hầu thì lại rơi vào tình cảnh bi thảm.
Chức quan đã bị bãi bỏ, ở trên triều thì Thương Quân Lẫm cũng thể hiện ra thái độ không mấy ưa thích Trấn Bắc Hầu nên rất nhiều viên quan vốn có mối quan hệ tốt với Trấn Bắc Hầu đã bắt đầu kéo giãn khoảng cách với ông ta.
Người làm quan thì việc kiêng kị nhất là gì?
Bị người ngồi ở trên vị trí kia ghét.
Những người này qua lại thân thiết với Trấn Bắc Hầu là vì thấy hoàng đế yêu chiều quý quân nên muốn tìm cho mình một ít lợi ích, hiện giờ Trấn Bắc Hầu bị hoàng đế ghét như vậy thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ chọn xa cách với ông ta.
Từ khách đến suốt ngày cho đến lúc trước cửa có thể giăng lưới bắt chim luôn, tất cả đều chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn. (Không ai đến nên vắng hoe, chim đậu nhiều.)
Trấn Bắc Hầu bị lệnh cưỡng chế ở nhà suy nghĩ lại, ông ta rất không cam lòng với tình hình hiện tại nên đã nghĩ mọi cách để có thể gặp Thẩm Úc, nếu chuyện này bắt nguồn từ Thẩm Úc thì cũng nên giải quyết từ phía Thẩm Úc.
Việc hôn nhân của Thẩm Thanh Nhiên cũng thất bại, những người đó chịu đồng ý với Trấn Bắc Hầu là vì những lợi ích đứng sau điều đó nhưng hiện giờ Trấn Bắc Hầu đã không còn giữ được chức quan, hơn nữa còn bị bệ hạ và quý quân ghét nữa thì sao bọn họ lại còn không nhìn rõ thời thế mà tiếp tục cuộc hôn ước này?
Bị từ hôn liên tục nên cho dù bọn họ đã dùng thái độ uyển chuyển thì Trấn Bắc Hầu vẫn tức đến nỗi không thể chịu nổi, ông ta biết dự tính trong lòng những người này, chẳng qua là thấy ông ta đã thất thế rồi cho nên cuộc mua bán này không còn có lời nữa, dù sao thì ban đầu bọn họ cũng đồng ý chuyện này là vì đứa trẻ mà con gái mình sinh ra sẽ được cho làm con nuôi dưới danh nghĩa của quý quân.
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng Trấn Bắc Hầu dám nói ra là vì đã được quý quân đồng ý rồi, ai biết căn bản là người ta không hề đồng ý, mà bản thân người ta đã không đồng ý rồi thì bọn họ có nghĩ như thế nào thì cũng vô dụng mà thôi.
Thẩm Thanh Nhiên biết được chuyện này từ miệng của các hạ nhân, lúc này hắn cười đầy châm chọc.
Rõ ràng Thẩm Úc có thù oán với phủ Trấn Bắc Hầu, thế mà Trấn Bắc Hầu lại ảo tưởng rằng có thể thông qua một đứa trẻ để cột chặt hai bên lại với nhau, đúng là một suy nghĩ kì lạ.
Sao Thẩm Úc lại có thể để người khác dễ dàng lợi dụng như vậy?
“Những việc liên quan đến hôn sự kia đều lùi lại rồi sao?” Thẩm Úc vẽ một cây mai đỏ ra xong liền buông bút xuống.
“Vâng, nô tỳ đã theo như những gì công tử nói mà gửi tin tức cho mấy nhà này, tất cả bọn họ đều chọn không nhảy vào cũng nước đục này.”
Sau khi Trấn Bắc Hầu bị bãi bỏ chức quan thì Thẩm Úc đã sai người đi đến những nhà có ý định liên hôn với phủ Trấn Bắc Hầu để nói một tiếng, dù sao thì những cô gái này cũng vì y mà bị kéo vào nên y cũng không thể bỏ mặc bọn họ được.
Những chuyện nên làm thì y đã làm, nên nhắc nhở thì cũng đã nhắc nhở, nếu cuối cùng vẫn còn có người lựa chọn tiếp tục thì đó chính là lựa chọn của bọn họ, Thẩm Úc sẽ không can thiệp vào.
“Tình hình ở phủ Trấn Bắc Hầu như thế nào rồi?”
“Rất bình thường, mỗi ngày Trấn Bắc Hầu đều lo bàn bạc với cấp dưới thân cận của mình, cũng không hề ra khỏi cửa, nhị công tử thì cũng thu bớt tính tình, gần đây đã bớt gây sự chú ý hơn rất nhiều.”
“Chuyện Việt Vương bị bắt Thẩm Thanh Nhiên đã biết hay chưa?”
“Chuyện này… Nô tỳ cũng không rõ lắm.”
“Sai người đi hỏi thăm hắn, nếu hắn vẫn còn chưa biết thì hãy nói cho hắn biết.”
Thẩm Úc rất muốn biết đời này Việt Vương lưu lạc đến nông nỗi này thì hai người này có giống như kiếp trước, vẫn cọ xát ra lửa hay không.
“Vâng ạ.” Tuy rằng không hiểu vì sao Thẩm Úc cứ một hai phải khiến Thẩm Thanh Nhiên biết chuyện này nhưng Mộ Tịch vẫn làm theo những gì y phân phó.
“Hiện tại bệ hạ đang ở đâu?”
Gần đây Thương Quân Lẫm rất bận rộn, có đôi lúc Thẩm Úc còn không thấy hắn suốt cả ngày, còn buổi tối thì đôi lúc y đã ngủ rồi mà Thương Quân Lẫm vẫn chưa trở về, mà lúc y thức dậy thì Thương Quân Lẫm cũng đã lên triều mất rồi.
“Hẳn là đang bàn bạc ở phòng Ngự Thư.”
Thẩm Úc nhìn sắc trời, đã sắp đến thời gian ăn tối rồi, y kêu phòng bếp nhỏ của mình làm ít đồ ăn rồi đưa đến phòng Ngự Thư cùng Mộ Tịch.
Mấy ngày hôm trước Mạnh công công đã âm thầm tìm y để than vãn, ông bảo là dạo này bệ hạ rất bận nên còn quên mất cả việc ăn trưa và ăn tối.
Mạnh công công đang canh giữ ở cửa phòng Ngự Thư thì vừa lúc nhìn thấy Thẩm Úc đang đi tới, ông vội đi qua tiếp đón y: “Sao quý quân lại tới đây?”
“Ta tới đưa bữa tối cho bệ hạ.” Thẩm Úc bước vào phòng Ngự Thư mà không có ai dám ngăn cản.
Thương Quân Lẫm đã từng bảo rằng Thẩm Úc có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào ở trong cung.
Thương Quân Lẫm đang phê sổ con thì nghe thấy tiếc bước chân, hắn ngước mắt lên rồi nói: “A Úc?”