Vân Tri Thu nhanh chóng cất hạt châu, mắt sáng rực hỏi:
– Còn có cái gì?
Miêu Nghị trả giá:
– Nàng hứa trước đã.
Vân Tri Thu trợn trắng mắt:
– Phải xem thứ kia có đáng cái giá đó không đã.
Miêu Nghị hầm hừ cười lạnh:
– Cho các người mở rộng tầm mắt!
Miêu Nghị vung tay, trữ vật thủ trạc chất đống như núi đổ rào rào xuống, cảnh tượng đồ sộ.
Trong viện, khắp nơi là từng vòng hỗn độn, trữ vật thủ trạc lăn lông lốc khắp nơi.
Vân Tri Thu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi xoe tròn mắt đứng ngây như phỗng, thật lâu không lấy lại tinh thần.
– Số trữ vật thủ trạc này là sao?
Vân Tri Thu vén váy, mũi chân đá trữ vật thủ trạc lăn tới gần chân mình, nó dính rêu xanh và nước bùn bẩn thỉu. Không chỉ một trữ vật thủ trạc, tất cả trữ vật thủ trạc đều dơ bẩn, có dính bết nước bùn, có mọc rêu xanh, có cỏ nước quấn chặt.
Miêu Nghị đắc ý nói:
– Còn phải hỏi, nhìn là biết ngâm lâu dưới nước. Đây đều là nam nhân của nàng cực khổ vất vả đào từng cái dưới đáy nước.
Miêu Nghị không là loại người hời hợt nhưng hắn thích khoe khoang trước mặt Vân Tri Thu, thích thấy nàng bị hắn làm rung động.
Đồ vật quá bẩn nên Vân Tri Thu không muốn đụng vào, tuy nhiên vì xem ở bên trong có gì nên nàng miễn cưỡng vươn hai ngón tay kẹp một cái thi pháp xem xét.
Vân Tri Thu phát hiện bên trong không có bao nhiêu thứ đáng giá, nàng vứt đi, khinh thường nói:
– Chỉ là đống sắt vụn, có gì đáng mà khoe.
Thật ra trong lòng Vân Tri Thu biết thứ trong đống trữ vật thủ trạc chất chồng lại tuyệt đối không phải con số nhỏ, nhưng ngoài miệng nàng không nhượng bộ.
Miêu Nghị vung tay:
– Đồng nát? Cho nàng xem cái gì gọi là đồng nát!
Mấy chục vật hình dạng cây kim thô cỡ cánh tay cắm phập phập xuống đất.
Mắt Vân Tri Thu sáng rực, nàng nhận ra đều là thứ Hồng Tinh chế tạo. Vân Tri Thu tiến lên phía trước nhìn ngó, nhíu mày hỏi:
– Sao dơ vậy? Hình như lửa đốt, thứ đen thui dính dính bám vào là cái gì?
Miêu Nghị không đáp, ngó quanh quất động tiên:
– …
Nữ nhân này cực kỳ thích sạch sẽ, một ngày không tắm một lần sẽ thấy toàn thân bứt rứt. Nếu để nữ nhân này biết hắn lấy thứ từng đốt cháy trên người xác chết, chưa tẩy rửa đã ném vào nhà sạch sẽ của nàng thì chắc chắn sẽ nổi khùng.
Miêu Nghị hắng giọng tùy tay kéo ra một cây cột Hồng Tinh dài mấy chục trượng, cũng bị cháy khét.
Quả nhiên cây gậy to vừa xuất hiện Vân Tri Thu liền hết càu nhàu, nàng không quan tâm nó có được hay không, tự tay sờ xác nhận thứ to đùng toàn chế tạo bằng Hồng Tinh. Mắt Vân Tri Thu sáng rực, nàng đã suy nghĩ có thể bán bao nhiêu tiền, có thể chế tạo bao nhiêu chiến giáp Hồng Tinh. Trán Vân Tri Thu viết hai chữ to đỏ rực: Phát tài.
Miêu Nghị đắc ý nói:
– Phu nhân, thứ này đủ để nàng đồng ý yêu cầu của ta phải không?
Vân Tri Thu lườm Miêu Nghị một cú sắc như dao:
– Vô sỉ!
Vân Tri Thu vuốt ve cột Hồng Tinh, tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc tu vi của chúng ta quá thấp, không thể khống chế pháp bảo thất phẩm, không thì dùng thứ này thêm Kết Đan thất phẩm luyện chế thành bảo tháp Linh Lung thì đúng là món bảo bối tốt.
Vân Tri Thu phất tay với Thiên Nhi, Tuyết Nhi:
– Cất cây gậy này đi, nhớ rửa sạch sẽ rồi luyện chế phân cách ra, vừa có thể xem như dự trữ tài liệu luyện bảo vừa có thể đưa tới tiệm Tinh Tinh của tỷ muội Lang Huyên kiếm tiền.
Hai nữ nhân tuân lệnh cất gậy Hồng Tinh vào túi mình.
Miêu Nghị lại phất tay, mấy sợi xích Hồng Tinh thô dài bay ra, thể tích cộng lại không nhỏ hơn cây Hồng Tinh dài mấy chục trượng.
Vân Tri Thu lại xoe tròn mắt bước nhanh tới gần, đi vòng quanh sợi xích, miệng cười ngoác tận mang tai.
– Lần này phát tài thật rồi, mau cất đi, cất ngay, nhớ rửa sạch!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Hai người vẻ mặt hớn hở tự thu mấy cái. Với hai người thì trong nhà phát tài là bọn họ phát tài, trong nhà có tiền sẽ không thiếu chi phí cho họ. Tiền bạc trong người Thiên Nhi, Tuyết Nhi không bằng mấy vị như phu nhân.
Thật ra địa vị của hai người ở trong Miêu gia chỉ đứng sau Miêu Nghị, Vân Tri Thu, mấy tiểu thiếp gặp hai vị đại tiểu cô cô đều phải khách sáo.