Lúc này, ánh mắt Kim Diện nhân đảo qua trên người ” Cầu Thịt “, khẽ cười một tiếng nói:
“Không ngờ Chúc huynh lại tới tham gia trao đổi đại hội lần này, hơn nữa còn lên trước một bước như thế. Xem ra sự thất vọng vì lọt mất trọng bảo lần trước khiến đạo hữu không cam lòng.”
“Hừ. Lần trước bị chậm bước mà để cho Bách Tiết Châu bị người nọ thu về. Bất quá đáng buồn bực nhất chính là với hình thể của ta. Tham gia trao đổi hội lần nào cũng người liếc mắt một cái đã nhận ra. Có thi triển thủ đoạn che mắt gì cũng vô dụng” Cầu thịt kia thở dài một hơi, tựa hồ vẻ lo lắng trên mặt càng đậm vài phần.
“Ha ha. Chúc huynh tu luyện chính là huyền công đỉnh đỉnh đại danh thời thượng cổ. Tuy rằng không thể tùy tâm biến hóa thân hình nhưng uy lực to lớn khiến người ta hâm mộ không thôi. Điểm thiếu hụt ấy thì tính cái gì.”
Cầu thịt này tựa hồ có lai lịch rất lớn khiến Kim Diện nhân có vẻ rất khách khí.
“Hắc hắc, lời các hạ thật khách khí nhưng Chúc mỗ lại thích nghe. Hy vọng lần này ta sẽ có thu hoạch.” Cầu thịt vẫn là bộ dáng buồn rầu trả lời.
Kim Diện nhân nghe vậy khẽ cười, lui về sau vài chục bước. Liền đứng ở một góc kim sắc pháp trận không hề nói thêm điều gì.
“Chúc huynh đã trên đài, xin mời triển lãm vật phẩm trước.” Hôi bào nhân cũng cực kỳ kiêng kị đối với Cầu thịt, ánh mắt vừa chuyển liền hướng sang hắn ôm quyền nói.
Nữ tu được bao phủ trong ngũ sắc quang hà đứng ở một bên, tuy không nói một lời nhưng thản nhiên gật đầu.
“Nếu nhị vị đạo hữu khiêm nhượng như thế. Chúc mỗ không khách khí ” Cầu thịt nhíu hai mắt, thản nhiên tiếp nhận.
Tiếp theo hắn vỗ vào cái bụng căng tròn như cái trống, há mồm phun ra một cái bình nhỏ màu trắng tinh oánh, hư không một trảo đem bắt về trong tay.
“Ba đạo Kim Ô chân hỏa! Dùng đổi lấy Kim Cốt Chi cùng Mạch Thảo ngoài hai vạn năm! Mỗi thứ chỉ có thể đổi một đạo!” Cầu thịt hướng sang bốn phía lớn tiếng nói.
“Kim Ô chân hỏa, đúng hay sai vậy? Sao hắn có được loại chân Linh chi hỏa này?”
“Nếu hắn dám lấy ra ở đây, hơn phân nửa là đúng.”
Một trận thanh âm bàn tán khe khẽ vang lên trong hư không. Hàn Lập ngạc nhiên một chút, sau đó sờ cằm lộ vẻ suy nghĩ.
Phệ Linh chân hỏa của hắn khi trước ở Ma Kim sơn mạch, hấp thu một đạo chân hỏa trên người Yêu cầm. Kết quả là uy lực của nó gia tăng không ít. Nếu là trong tay Yêu tu kia thực sự là chân hỏa. Hơn nữa còn có ba đạo thì có thể khiến uy lực của Phệ Linh chân hỏa tiến một bước dài.
Đáng tiếc chính là ngữ khí của Cầu Thịt kiên định như đinh đóng cột, nhất định phải đổi lấy linh dược cùng vật phẩm đã nêu khiến Lâm Hiên không khỏi buồn bực một trận.
Lúc này Cầu thịt cẩn thận đem nắp bình mở ra, tiếp theo bàn tay vỗ vào bình một cái!
Phốc phốc phốc ba tiếng. Ba đạo bạch sắc quang diễm theo trong bình bay ra, chớp động một cái liền hóa thành ba con quạ lửa bay lượn trước người Cầu thịt.
Ba con quạ lửa này toàn thân trắng như tuyết, trong lúc bay múa mơ hồ có phù văn màu bạc cuồng quyển quanh thân.
Độ nhiệt cực nóng tràn ngập bên trong khiến tầng bạch sắc quang tráo chợt nổi lên một tầng hào quang màu trắng sữa để đối kháng lại.
“Quả nhiên là Kim ô chân hỏa!”
“Người tu luyện thần thông hỏa thuộc tính luyện hóa được chân hỏa này sẽ thu được ích lợi vô cùng”
Lại một trận nói thầm hâm mộ từ mọi nơi truyền ra, các ánh mắt tham lam sôi nổi chăm chú vào ba con Quạ lửa màu trắng kia.
Thần niệm chịu hạn chế nhưng những người ở đây đều có nhãn lực phi phàm. Khoảng cách xa như thế nhưng vẫn phân biệt được Kim Ô chân hỏa này tám chín phần là thật.
“Ồ! Chỉ là Kim Ô chân hỏa còn nhạt!”
Trong mắt Hàn Lập chợt lóe lam quang, nhìn thấy chân diện của Kim Ô chân hỏa trong thể nội của quạ lửa thì vẻ mặt có chút kỳ quái vẻ nói thầm một câu.
Lời này cơ hồ thấp không thể nghe thấy. Ngay cả hắc sa thị nữ số mười một đứng gần trong gang tấc cũng không nghe nổi.
Bất quá một tia buồn bực giữa mi tâm của Hàn Lập tiêu tán hơn phân nửa, tiếp tục lạnh lùng quan sát sự tình trên đài ngọc.
Lúc này Hôi bào nhân cũng xuất ra một đóa Tam sắc Liên hoa băng thuộc tính, có thể đồng thời phóng thích ba loại Cực hàn chi diễm, phối hợp cho người tu luyện công pháp băng thuộc tính thì uy lực vô cùng, lại nói rõ là dùng đổi lấy dị bảo hỏa thuộc tính tương phản.
Nữ tu không biết tên trong ngũ sắc quang hà thì xuất ra một viên cầu màu đỏ cỡ đầu người. Chính là trứng của man hoang cổ thú Huyết Diễm Ưng nổi danh hung bạo.
Huyết Diễm Ưng sau khi trưởng thành thì hai cánh dài chừng hơn mười trượng. Vô cùng am hiểu thần thông huyết thuộc tính hiếm thấy. Tuy thiên phú bất đồng nhưng cuối cùng thể luyện tới thực lực Luyện Hư kỳ, thậm chí là Hợp thể sơ kỳ.
Mà thú trứng này là do nữ tu thu được bên trong sào huyệt của một đôi Diễm Huyết Ưng có thần thông Hợp thể kỳ, cho nên nàng muốn dùng đổi lấy một kiện linh bảo.
Hai vật phẩm này tự nhiên khiến một số người tu luyện công pháp băng thuộc tính cùng am hiểu linh thú vô cùng hứng thú. Một lát sau đã có người bắt đầu xuất ra bảo vật để trao đổi.
Còn hai vật phẩm mà Cầu thịt yêu cầu thật quá mức quý hiếm, những người có hứng thú với Kim Ô chân hỏa cũng đành giương mắt nhìn mà không thể thể xuất ra.
Vật phẩm trong tay Hôi bào nhân cùng nữ tu đã trao đổi xong, vẻ sầu khổ trên mặt Cầu thịt càng đậm thêm vài phần.
Tiếp qua một lát, mắt thấy còn ai thượng đài trao đổi. Cầu thịt thở dài, đem ba con quạ lửa trước người thu lại rồi bay ra khỏi màn hào quang, cứ thế về trong thạch đình của mình.
Hắn bỏ qua trao đổi lần này khiến mọi người xôn xao một trận.
Lập tức lại có ba người một bước bay lên đài ngọc, bắt đầu vòng trao đổi tiếp theo.
————————
Chú thích: (1) “Tung gạch hứng ngọc”.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Truyện đăng lục Cảnh Đức – Quyển thứ mười” của Thích Đạo Nguyên triều nhà Tống.
Tương truyền, cao tăng Tùng Thẩm thiền sư triều nhà Đường là người rất nghiêm khắc đối với các đồ đệ của mình, khi tham thiền phải tĩnh tâm tọa thiền, gạt bỏ mọi quấy nhiễu, đạt tới mức thân tâm bất động. Một hôm, trong khi đang tham thiền vào ban đêm, Tùng Thẩm thiền sư muốn thử các đồ đệ có tâp trung chú ý hay không mới nói rằng: “Đêm nay ta muốn hỏi ai có lý giải gì về phật pháp thì hãy đứng ra”. Bấy giờ các đồ đệ đều tập trung tinh lực tọa thiền, nên không ai nhúc nhích. Duy chỉ có một tiểu tăng chắp tay đứng ra. Tùng Thẩm thiền sư nhìn tiểu tăng hồi lâu rồi nói: “Ta vừa tung viên gạch ra để hứng ngọc, nhưng không ngờ lại hứng về một cục đất còn kém hơn cả viên gạch”.
Về “Phao chuyên dẫn ngọc” còn có một truyện kể như sau: Một hôm, khi Triệu Hỗ nhà thơ triều nhà Đường đi du ngoạn tại Ngô Địa, có một nhà thơ bản xứ tên là Thường Kiến rất sùng bái ông, khi biết Triệu Hỗ thế nào cũng đến viếng chùa Linh Nham, Thường Kiến bèn đến trước rồi viết trên tường hai câu thơ, hy vọng Triệu Hỗ nhìn thấy sẽ viết thêm vào cho trọn bài. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy hai câu thơ này, Triệu Hỗ đã viết thêm vào hai câu khiến nó trở thành một bài thơ rất hay. Nhưng do ý thơ của Triệu Hỗ bóng bẩy hơn thơ của Thường Kiến, nên người ta mới gọi lối dùng thơ kém để dẫn thơ hay này là “Phao chuyên dẫn ngọc”.
Hiện nay, người ta vẫn dùng câu thành ngữ này để nói về bằng sự hiểu biết nông cạn hoặc tác phẩm chưa thành thục để dẫn ra cao kiến hoặc giai tác của người khác.