Chết tiệt!
Âm thanh mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên.
“Đáng đời ngươi bị phong ấn”, giọng nói thần thức của Diệp Thành vang lên, hắn dám khẳng định nếu bây giờ Thái Hư Cổ Long ở đây chắc chắn hắn sẽ không nói lời nào mà đá chết nó.
Bên này, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không thay đổi, biết lời vừa rồi không phải do Diệp Thành nói nên đương nhiên cô ta cũng không quan tâm.
Sau đó, Diệp Thành chặn liên lạc với Thái Hư Cổ Long rồi ho khan nhìn Cơ Tuyết Băng: “Thật ra ta tìm muội cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn… xin muội ít máu”.
“Sao, lần này không định làm ta ngất đi nữa à?”, Cơ Tuyết Băng liếc nhìn Diệp Thành, dường như lại nghĩ đến chuyện bị Diệp Thành đánh ngất đêm đó.
“Đó… Đó chỉ là hiểu lầm thôi, ta…”
“Muốn máu Huyết Linh thì dùng máu Thánh Thể để đổi”, Cơ Tuyết Băng thẳng thừng ngắt lời Diệp Thành, không muốn nghe những lời lảm nhảm vô nghĩa của hắn chút nào.
“Dễ thôi”, Diệp Thành chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức ngưng tụ máu Thánh Thể, hắn vẫn luôn mơ ước có được huyết mạch Huyền Linh, bởi vì trong huyết mạch ấy có khả năng hồi phục bá đạo của Thần tộc.
Cơ Tuyết Băng cũng thẳng thắn, ngưng tụ một tia máu Huyền Linh tinh nguyên, truyền cho Diệp Thành.
Giữa không trung, máu Thánh Thể màu vàng và máu Huyền Linh ba màu cực kỳ lộng lẫy, rực rỡ.
Nhưng lúc này một điều kỳ lạ xảy ra, máu Thánh Thể và máu Huyền Linh tự di chuyển trong lúc bắn lên, sau đó khi Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang ngơ ngác thì chúng đã đan xen rồi tự hợp lại với nhau.
Lập tức, một đạo thần huy chói mắt bắn lên, uy lực bí ẩn và kỳ dị được sinh ra, trong không gian dao động xuất hiện từng gợn sóng, xung quanh giọt máu còn có dị tượng, còn có cả thiên âm đại đạo vọng lên.
Vút!
Dưới sự kinh ngạc của hai người, giọt máu hợp nhất đã bay vút đi trên hư không như một đạo thần hồng.
Thấy vậy, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đưa mắt nhìn nhau, khẽ cau mày rồi đứng bật dậy, bước lên hư không đuổi theo giọt máu đó.
Hế?