Đoàn Quân vừa vào hình thức chiến đấu liền điên cuồng:
– Giết!
Mắt Đoàn Quân đỏ ngầu, chiến ý biến thành thực chất, gã xông lên, tay huơ rìu chiến to lớn chém xuống đầu Lăng Hàn.
Chín đội viên theo sau Đoàn Quân rót lực lượng vào trong cơ thể gã, hơi giống lực lượng quốc gia, nhưng Tiên Vực không có loại này, trước giờ không có đại giáo nào có thể sử dụng quốc lực. Vì sau khi thành tựu Trảm Trần là chặt đứt với thế tục, sao có thể dùng lực lượng phàm nhân?
Quân lực biến Đoàn Quân trở nên cực mạnh, người tỏa ánh sáng vàng, gã như chiến thần vô địch một nhát chém xuống.
Lăng Hàn vươn một ngón tay ra điểm vào rìu chiến.
Hình ảnh chậm lại, mọi người thấy rõ rìu chiến giáng xuống, ngón tay giơ lên, hai bên va chạm. Hình ảnh chậm chuyển sang đông lại.
Không phải tựa như mà thật sự tĩnh lặng.
Ngón tay Lăng Hàn chặn lại rìu chiến!
Chỉ một ngón tay mà như tiên kim tuyên cổ vĩnh tồn, không mục không rữa.
Đoàn Quân thở hồng hộc gầm lên, thúc đẩy lực lượng đến tột độ, rìu chiến rung nhẹ, thân rìu mở ra một con mắt nhìn Lăng Hàn.
Cái nhìn này giống như tử thần chăm chú nhìn khiến tim Lăng Hàn giật thót, hắn không nhúc nhích được.
Đoàn Quân ném rìu chiến đấm vào mặt Lăng Hàn, muốn thừa dịp hiếm có này giải quyết hắn. Vì để rìu chiến ‘mở mắt’ chín đồng đội rót lực cho gã cả người mềm nhũn té ngã dưới đất, mất sức chiến đấu.
Nhóm Mạo Thư Ngọc gầm lên cùng tấn công. Chỉ cần ngăn Đoàn Quân lại thì bọn họ thắng chắc. Nhưng ngược lại nếu Đoàn Quân thành công, không có Lăng Hàn trấn giữ thì dù bọn họ có tám người cũng sẽ bị gã giải quyết.
Nhưng bọn họ đến kịp không?
Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, ra tay nhằm vào Lăng Hàn, tuy hắn là mục tiêu chủ công nhưng bọn họ bị rìu chiến ảnh hưởng ra tay chậm giây lát.
Cao thủ đánh nhau sai một giây là chết.
Đoàn Quân đấm tới, nhưng Lăng Hàn mỉm cười với gã.
Ui!
Trong phút chốc Đoàn Quân dựng đứng lông tơ toàn thân, lúc này thần hồn của Lăng Hàn nên bị chấn nhiếp hoàn toàn, thần hồn đã như chết thì một ngón tay cũng không thể nhúc nhích mới đúng.
Không có linh hồn thì thân thể chỉ là cái xác rỗng.
Nhưng Lăng Hàn cười với Đoàn Quân, mợ, thật quỷ dị.
Nhưng bây giờ Đoàn Quân có thể dừng tay không? Chỉ có một lần cơ hội.
Đoàn Quân cắn răng, nắm tay vẫn giáng xuống.
Lăng Hàn ra tay, tuy rìu chiến mở mắt làm hắn bị ảnh hưởng một chút nhưng thật ra rất nhỏ bé, chỉ trong khoảnh khắc liền phục hồi lại. Lăng Hàn tùy ý vươn tay, hai ngón tay kẹp lại cổ tay Đoàn Quân làm đối phương không thể đấm tới gần nửa.
Mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, đại chiêu bị Lăng Hàn nhẹ nhàng hóa giải?
Thực lực của tiểu tử này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Công kích của đám người Mạo Thư Ngọc lúc này mới đánh tới.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tất cả rơi vào người Đoàn Quân, đánh gã bay ra ngoài.
Nhưng Đoàn Quân cực kỳ mạnh, bị tám người cùng đánh trúng mà gã vẫn đứng lên dược, khóe môi chảy máu, có vẻ rất yếu.
Dù vậy đủ làm người ta rung động, hèn gì Đoàn Quân có thể trở thành đệ nhất nhân Thanh Long quân, chỉ nhằm vào điểm này không có người thứ hai làm được. Không tính Lăng Hàn, hắn đã vượt xa tầng này.
Đoàn Quân cười to bảo:
– Ha ha ha ha, lợi hại!
Đoàn Quân vừa cười vừa ho ra máu nhưng gã không quan tâm, không nhục khi bị thua.
Đoàn Quân hỏi Lăng Hàn:
– Ngươi tên gì?
– Lăng Hàn.
Đoàn Quân thì thào:
– Lăng Hàn.
Đoàn Quân lớn tiếng nói:
– Tốt, ta nhớ kỹ ngươi, có rảnh cùng nhau uống rượu, cùng tán gái đi!