Đao chém tới nơi.
Lăng Hàn đột nhiên xoay người thò tay chộp Lục Mộc đao vào tay, hắn nhếch mép trào phúng. Lăng Hàn đẩy, tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Hai xương tay của Đinh Khiếu Trần nát vụn, không thể cản nổi sức mạnh to lớn của Lăng Hàn.
Biểu tình của Đinh Khiếu Trần rất đặc sắc, chẳng những tràn ngập thống khổ xen lẫn ngạc nhiên, gã cho rằng chuyện như vậy tuyệt đối không nên xảy ra.
Vậy mà vẫn không hạ gục được?
Bộp!
Lục Mộc đao đập tới, chuôi đao độn đập vào ngực Đinh Khiếu Trần, lại có tiếng xương gãy. Làn da Thánh Vương phòng ngự như sắt vụn, chuôi đao xuyên thủng thịt cắm vào ngực, thủng cái lỗ máu to.
Mắt Lăng Hàn lóe tia hung ác nhưng không thêm một đòn, thản nhiên nói:
– Hại người rồi sẽ hại mình, không sợ làm chuyện thẹn với lòng nhiều nửa đêm quỷ gõ cửa sao?
Bịch!
Đinh Khiếu Trần ngồi bệch dưới đất, mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt trắng như tờ giấy. Tim Đinh Khiếu Trần bị Lục Mộc đao đánh nát, thần huyết tuôn ồ ạt, căn nguyên bị hư hao nhiều ảnh hưởng thời gian gã đột phá Trảm Trần.
Nếu Lăng Hàn đám thêm một cú thì Đinh Khiếu Trần không phải bị thương mà đã chết.
Đinh Hổ đứng bật dậy định đánh Lăng Hàn:
– Hung đồ to gan!
Lão tổ Trảm Trần cảnh của Long gia Long Thành Nhân lạnh nhạt nói, vỗ chưởng chặn lại đường công kích của Đinh Hổ:
– Đinh Hổ huynh cần gì tức giận vậy?
Lão tổ Trảm Trần của Đoàn gia Đoàn Vân đứng dậy, khoanh tay trước ngực cười nói:
– Đây là tỉ võ, khó tránh khỏi có thương vong, hơn nữa chỉ bị thương nhẹ.
Thương nhẹ? Tim bị đánh nát mà bảo là thương nhẹ?
Trái tim có ý nghĩ gì với võ giả? Nơi lưu trữ tinh huyết, tại sao có câu nói máu trong tim? Lý do là đây. Trái tim bị đánh nát thì tinh huyết chảy sạch, tổn hại nặng căn nguyên.
Mặt Đinh Hổ xanh mét, nhưng hai lão tổ Trảm Trần đã tỏ rõ nếu ngươi ra tay là ta cho ngươi biết mùi, gã đành dằn cơn giận xuống.
Nếu chỉ có một người thì Đinh Hổ không ngán, nhưng hai lão tổ Trảm Trần thì… ha ha.
Đinh Hổ lại ngồi xuống, mí mắt rũ xuống. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Sáng Thế cảnh nào bị Đinh Hổ liếc mắt qua sẽ thành thịt vụn.
Những người khác xôn xao, không ngờ sẽ có biến chuyển hài vậy, cứ tưởng lần này Lăng Hàn không chết cũng sẽ bị tổn hại nặng, nhưng chớp mắt người bị thương nặng là Đinh Khiếu Trần.
Lăng Hàn đá chân:
– Bị thương thì ngoan ngoãn lăn sang bên nghỉ ngơi đi!
Bốp!
Đinh Khiếu Trần bị đá ra ngoài như trái banh lăn lông lốc hơn mười vòng mới ngừng lại. Đinh Khiếu Trần tội nghiệp vốn đã bị thương nặng, thêm cú này vừa xấu hổ vừa đau, há mồm hộc máu, ngất xỉu.
Lăng Hàn nhìn mười người đội Bạch Hổ sợ ngây người, mỉm cười hỏi:
– Sao khách sáo vậy? Không đánh nữa?
Khách sáo cái con khỉ! Ai thèm khách sáo với ngươi, đây là bị hù sợ biết chưa!
Ngươi thật sự là Thánh Vương sao? Ngươi thật sự là lính mới? Sao cảm giác dũng mãnh còn hơn lính già gấp mấy trăm lần!
Thừa dịp bọn họ ngây người nhóm Mạo Thư Ngọc, Vệ Ba tấn công.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chớp mắt ba người gục, còn lại bảy người không còn can đảm, Lăng Hàn đứng đó thì ai dám lên?
Đội Bạch Hổ nhận thua.
Trận chiến đấu này vốn bị cho rằng không có gì bất ngờ, hoàn toàn nghiêng về một bên. Sự thật đúng là vậy, hoàn toàn nghiêng về một phía, nhưng hai bên thắng thua thì trao đổi vị trí.
Quân dự bị đánh thắng quân chính quy!
Mọi người nhìn Lăng Hàn chăm chú, là nam nhân này một tay sáng tạo kỳ tích.
Đinh Hổ sắc mặt âm trầm, hai nắm tay siết chặt, trán nổi gân xanh, siết tay kêu răng rắc. Trong khoảnh khắc này sát ý của Đinh Hổ dành cho Lăng Hàn đã dâng cao đến tột độ.