“Pháp Lão”, thấy Pháp Luân Vương xuất hiện, người trong đại điện đều cung kính hành lễ.
“Một đám tạp nham thôi”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể cãi lại: “Nếu đã liên minh thì ta cũng đỡ phải đi tìm từng nhà”.
Gần đến bình minh, đại quân tham chiến mới về đến Hằng Nhạc Tông.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Vừa về đến Hằng Nhạc Tông, đại quân Chính Dương Tông mới thu nạp đã bị đưa đến một nơi riêng, bầu không khí rất ngột ngạt, căng thẳng.
Sau đó Cơ Tuyết Băng tới, tiếp đó cũng có rất nhiều cao thủ của Chính Dương Tông bị đưa đi nữa.
“Tại sao lại bắt ta? Tại sao lại bắt ta?”, ngay sau đó có tiếng gào thét vang lên, trong tiếng gầm thét ấy còn mang theo sự phẫn nộ: “Diệp Thành, đây là lời hứa của ngươi với chúng ta à? Cơ Tuyết Băng, đây là lời đảm bảo của cô với chúng ta ư?”
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nhắm mắt làm ngơ trước những tiếng gào thét ấy.
Đối với điều này, những cao thủ của Chính Dương Tông không bị đưa đi đều biết rõ trong lòng.
Đại quân bốn điện là quân đội tu sĩ rất lớn, sao có thể không có người đục nước béo cò, nếu là họ chắc chắn cũng sẽ sàng lọc kỹ càng, loại bỏ những kẻ có tâm tư khó lường.
Vì số lượng quá đông, bắt đầu từ gần sáng tới khi màn đêm buông xuống của ngày hôm sau mới hoàn tất.
Cao thủ của Chính Dương Tông bị bắt đi đều không quay về nữa, tuy lòng Diệp Thành đã nguội lạnh nhưng hắn vẫn hơi thương hại, vì thế hắn không giết mà chỉ phế tu vi của chúng, bí mật đưa tới thế giới phàm trần để chúng tự sinh tự diệt.
“Khả năng tuỳ cơ ứng biến của ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên”, nhìn đại quân còn lại của Chính Dương Tông, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành với ánh mắt chân thành.
“Con cũng không làm gì”, Diệp Thành mỉm cười nhún vai, nói rồi hắn ra hiệu cho Hồng Trần Tuyết nhìn về Cơ Tuyết Băng ở nơi cách đó không xa: “Công thần thật sự là mỹ nữ kia”.
“Đây chính là điều ta đang nói đến”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ: “Có thể chiêu mộ kẻ thù cũ về phe mình, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được”.