Trong những năm qua, cô đã chống lại chính mình ở khắp mọi nơi, nhưng anh ta hết lần này tới lân khác không thể tấn công cô.
Thầy đã ra lệnh, không được cử động và Diệu Miêu dù chỉ là một ngón tay.
Thầy không phải sợ Diệu Miêu, nhưng dường như sợ chủ nhân sau lưng cô ấy.
Anh ta cũng không hiểu, thây là một nhân vật có thể một tay che trời, có cái gì mà đáng sợ như vậy.
Tuy nhiên, trong hai năm trở lại đây, Diệu Miêu xuất hiện ít đi, thây không những không vui mà ngược còn buồn bực, chán nản.
Cho đến hôm nay, khi có một vụ án giết người ở Đà Nẵng, thầy mới vội vàng gọi anh ta trở về, lại và yêu cầu anh ta thương lượng với Diệu Miêu.
“Tôi rất tò mò, sau lưng cô rốt cuộc là ai mới có thể khiến một người phụ nữ hung ác như cô cúi đầu?”
“Không nói cho anh, có bản lĩnh thì tự mình điều trai”
“Cô đoán là sư phụ biết hay không?”
“Cho dù có biết cũng chẳng sao. Nói cho thầy của anh, tôi sẽ không làm thương tổn cô ấy, ngược lại … Tôi đối với cô ấy rất có hứng thú.”
“Cô… Anh ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại mím môi không trả lời..
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mặc cho nữ quỷ đi huyện náo, miễn là đừng làm xăng làm bậy là được.
“Tôi đến đây để giúp đỡ thây một chuyện, thầy của cô dạo gân đây tình hình như thế nào, có mạnh khỏe hay không. Khi chuyển lời xong, ba ngày sau tôi tớ tìm cô, cần phải cho tôi đáp án.
Ngoài ra, những người trong nhà nãy cũng không phải là người đơn giản, cô cũng nên cẩn thận. Cho dù cô có chín cái mạng, bạn cũng không thể bình yên vô sự mà rời khỏi đây.
“Yên tâm, tôi có chỗ tránh nạn.”
“Cô lại dụ dỗ người đàn ông nào à?”
“Mắc mớ gì đến anh, dù saøơ ta cũng không dây dưa với ngươi, hồ ly tỉnh. Anh đến ở Đà Nẵng này, em gái của anh đâu? Đừng nhìn, cẩn thận bị mắc câu.