Ngay lúc cửa bị mở ra, Giả Sâm trừng mắt nhìn về phía cửa: “Có biết chút phép tắc nào không đấy!”
Người mở cửa đi vào là một thanh niên. Sau khi người thanh niên này liếc nhìn Trương Thác và Đường Dực đang ngồi quanh bàn tròn với Giả Sâm, anh ta bước vội đến trước mặt Giả Sâm.
“Đại nhân, có chuyện”
Nghe vậy, Giả Sâm hơi cau mày.
Người thanh niên ghé vào tai Giả Sâm và thấp giọng nói gì đó.
Tuy Trương Thác không nghe thấy lời người thanh niên nói, nhưng anh có thể biết đối phương đang nói cái gì thông qua cử động mấp máy môi của đối phương.
“Barrett gặp chuyện không may, tôi không liên lạc được với anh ta, có người nói anh ta đã chết”
Đây là những gì Trương Thác hiểu được từ trong miệng người thanh niên này.
Trương Thác nhếch miệng lên nở một nụ cười như có như không, đồng thời trong lòng anh còn có hơi thất vọng. Ây dà, hệ thống tình báo của Giả Sâm này thật sự là quá lạc hậu.
Bản thân đụng độ với Barrett ngay trước mặt nhiều người ở chợ quỷ như vậy, mà lúc này bọn họ mới biết tin Barrett xảy ra chuyện. Xem ra giáo chủ đệ tử này cũng không tài giỏi như mình nghĩ.
Trương Thác không biết là không phải những giáo chủ đệ tử này quá yếu, mà là những điều bọn họ trải qua hoàn toàn khác với Trương Thác.
Sự nổi dậy của đảo Quang Minh là bắt nguồn từ sự đàn áp của Vương hội. Việc đứng đầu thế giới ngầm và phát động một cuộc cách mạng không khác gì mở ra một cuộc chiến tranh thế giới ngầm. Không ngoa khi gọi đó là chiến tranh thế giới trong bóng tối.
Tuy giáo chủ đệ tử Giả Sâm này cũng sống trong hoàn cảnh lục đục đấu đá nhau, nhưng nếu so sánh về mức độ những trải nghiệm của Trương Thác thì không khác gì ông nội so với cháu trai. Nói trắng ra là bọn họ chú trọng địa vị của mình hơn. Ví dụ như về mặt thân phận của giáo chủ đệ tử sẽ có ưu thế hơn người khác, nên những người có thân phận thấp không dám động vào họ.
Nhưng cuộc chiến mà Trương Thác từng trải qua thì khác. Đó là một thế giới mà người bình thường có thể cầm đao đâm về phía lãnh đạo của một thế lực ngầm nào đó, đó là một thế giới mà người thân cận nhất có thể phản bội mình bất cứ lúc nào.
Mặc dù tuổi tác của Giả Sâm xấp xỉ với Trương Thác, nhưng nếu nói so về thủ đoạn và sự sắp đặt về mọi mặt thì hai người cách nhau một trời một vực.
Giống như bây giờ, Giả Sâm đang đi theo từng bước trong kế hoạch mà Trương Thác đã vạch ra.
Sau khi Giả Sâm nghe xong người thanh niên kia báo cáo tình huống, thì thấp giọng mắng: “Đồ phế vật, mau đi tìm đi!”a