Mạo Đại tọa trấn trong Thương Nguyệt quân, không phải doanh địa quân dự bị nho nhỏ.
Nguyên Thương Nguyệt quân có chín ngàn người, ba quân đội Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước chia đều ba ngàn người. Còn trăm người để thay thế bổ sung nhân viên, bởi vì mỗi năm Thương Nguyệt quân sẽ mất một ít người cần được bị bù đắp vào, nguồn đến từ quân dự bị.
Những nhân viên bổ sung này do Trương Sung quản lý, gã là đồ đệ duy nhất của Mạo Đại, sớm đến đỉnh Thánh Vương. Nghe nói Trương Sung có hy vọng trùng kích Trảm Trần cảnh, chờ Lâm Trần Uyên mở ra, nhờ vào đại đạo thiên địa ở đó để chém duyên trần.
Mạo Thư Ngọc mang Lăng Hàn vào quân doanh, người nơi này đều biết nàng, gật đầu chào, không hỏi han tiếng nào.
Cũng đúng, Lăng Hàn chỉ là Đại Thánh, ai lo hắn làm bậy tại đây?
Trong binh doanh có một tòa biệt viện, bên ngoài không lớn nhưng bên trong thì khác, có núi có hồ, như thế ngoại đào nguyên. Đây là một không gian thần khí, chỉ vì thần khí rất lớn nên làm thành hình dạng viện tử.
Cửa có người ngồi, thấy Mạo Thư Ngọc đi tới liền nhảy vọt lên:
– Sư muội!
Người đó ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lăng Hàn ý bảo Nữ nhân này là của ta, ngươi không được cướp.
Người này là Trương Sung, đệ tử duy nhất hiện nay của Mạo Đại.
Mạo Thư Ngọc ngọt ngào kêu:
– Sư huynh!
Mạo Thư Ngọc xem vị sư huynh này là huynh trưởng, bởi vì phụ thân luôn say mê tu luyện, Trương Sung làm bạn với nàng nhiều còn hơn Mạo Đại.
Lăng Hàn cười chào:
– Xin chào Trương huynh.
Trương Sung lộ vẻ bất mãn. Ngươi chỉ là Đại Thánh, ta là Thánh Vương, dù không kêu một tiếng tiền bối tại sao không gọi Trương đại nhân?
Mạo Thư Ngọc hỏi:
– Phụ thân đang tu luyện à?
Trương Sung nhìn Mạo Thư Ngọc, bất mãn hóa thành nụ cười cưng chiều:
– Mới tu luyện xong, đang nhấm nháp trà.
Mạo Thư Ngọc nói với Lăng Hàn:
– Ngươi thật may, vào đi.
Mạo Thư Ngọc nói với Trương Sung:
– Sư huynh, ta gặp khó khăn trong tu luyện, sư huynh tham khảo với ta đi.
Trương Sung vốn đang bực nhưng nghe Mạo Thư Ngọc nói thế thì cái gì cũng bay biến hết:
– Khó khăn gì?
Lăng Hàn cười, hắn nhìn ra được Trương Sung thích Mạo Thư Ngọc, nàng cũng đầy hảo cảm với sư huynh này. Nhưng nha đầu hơi chậm hiểu về tình cảm, chưa nhận ra.
Lăng Hàn vào viện tử, đằng trước là đường hành lang cong cong, một cái hồ nước lăn tăn, phương xa có ngọn núi xanh sương mông lung tựa cảnh tiên. Phương xa hơn, một nam nhân đang ngồi thả câu, uống trà, rất là nhàn nhã.
Lăng Hàn bước tới sau lưng nam nhân, chắp tay chào:
– Lăng Hàn xin chào tiền bối!
Đây là Mạo Đại.
Chỉ một bóng lưng đã như ngọn núi lù lù bất động, ai ở trước mặt gã chỉ có thể ngước nhìn. Cường giả Tam Trảm sắp dung hợp cùng thiên đạo, mạnh đến không thể tả.
Mạo Đại không lên tiếng, qua một lúc lâu gã nhấc cần câu lên. Một con rắn nước to bị Mạo Đại kéo ra khỏi mặt nước, Lăng Hàn giật mình thấy rắn nước có sừng, có chân.
Đây không phải rắn mà là rồng!
Chân long ở Cổ giới xếp vào hàng thần thú mạnh nhất, trước mặt vị cường giả này thì như rắn nước, bị gã nhẹ nhàng câu lên tháo khỏi lưỡi câu tùy tay ném vào hồ lớn.
Gã cười nói:
– Tiểu tử bướng bỉnh này, biết ta sẽ không bị thương ngươi, ăn bao nhiêu mồi cá của ta rồi?
Chân long nổi lên mặt nước phun bong bóng như đang trả lời, sau đó lặn xuống nước mất tăm.
Đây là một con chân long nhưng còn rất nhỏ.
Chân long trong Cổ giới miễn lớn lên bình thường thì là Sáng Thế cảnh, nhưng cấp bậc Tiên Vực rất cao, còn là ấu long đã là Sáng Thế cảnh, nếu trưởng thành có lẽ là Trảm Trần hoặc mạnh hơn nữa.
Vấn đề là không phải huyết mạch có thể giải quyết chuyện này, phải đi chỗ đặc biệt trong Tiên Vực cắt đứt duyên trần. Bước vào Phân Hồn, Tiên Phủ đều làm như vậy, phải ở chỗ đặc biệt trong Tiên Vực mới có thể đột phá.
Mạo Đại xoay người lại, tựa như nguyên vũ trụ ập vào mặt. Lăng Hàn trông thấy không phải một người mà là đại đạo thiên địa!
Chỉ trong khoảnh khắc rồi cảm giác biến mất, Mạo Đại khoanh tay đứng, áo xanh bay bay. Mạo Đại không cao lớn, vóc dáng hơi gầy, cho cảm giác nho nhã.
Mạo Đại nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi thật bất phàm.