Cảm xúc của nó hơi kích động.
Miêu Nghị đã hiểu, thì ra người xâm nhập phạm vi trăm dặm sẽ trở nên mất lý trí đúng là do yêu quái kia giở trò quỷ. Hóa ra yêu quái muốn khống chế người tới cứu nó, lúc trước phụ nhân kia dù chết cũng muốn xuống dưới vì cứu nó, xương trắng trong hồ chắc đa số nguyên nhân chết giống y như phụ nhân.
Miêu Nghị cũng hiểu tại sao yêu quái có năng lực lớn như vậy mà không thể thoát khốn, vì có người ở bên ngoài giở trò, tuy chỉ làm một chút nhưng cắt đứt hy vọng thoát khốn nhiều năm của yêu quái.
Đạo lý rất đơn giản, người bị yêu quái khống chế đã mất lý trí, không có năng lực bình thường chống cự, khi nhảy vào hồ thì không vượt qua được ải sâu rậm rạp. Tức là người cắt đứt hy vọng chạy trốn của yêu quái kia chỉ tùy tay ném ít sâu vào hồ, không tốn chút sức nào. Người bày cục này làm nhẹ mà thâm.
Miêu Nghị hỏi dò:
– Ngươi bị nhốt bao lâu?
Ngọc trai to đáp:
– Không biết, ít nhất cỡ mười vạn năm.
Chỉ vì những con sâu nhỏ mà nhốt lão yêu quái ít nhất mười vạn năm. Miêu Nghị toát mồ hôi, không nỡ nhẫn tâm nói ra sự thật cho đối phương nghe.
Miêu Nghị không kìm được tò mò hỏi:
– Ngươi là ai? Ai nhốt ngươi ở đây?
Ngọc trai to nói:
– Ta là Thận Me đại tướng dưới tay Yêu Chủ. Chỉ vì đại thế của Yêu Chủ mất, không muốn hy sinh vô ích nên khuyên huynh đệ chúng ta giải tán đi tương lai tự do. Không biết ai truyền lời ta nói vào tai Bạch Chủ, chọc giận Bạch Chủ nên bị đánh thương nặng nhốt tại đây.
Miêu Nghị há hốc mồm:
– …
Vị này là đại tướng dưới tay Yêu Chủ trong truyền thuyết sao? Mợ ơi, gặp đại nhân vật rồi.
Miêu Nghị hét thất thanh:
– Ngươi bị Bạch Chủ giam cầm?
Ngọc trai to cười nói:
– Không biết hiện giờ đại thế thiên hạ ra sao? Bạch Chủ ở đâu?
Miêu Nghị nhìn quanh hang đá, nỗi lòng rung động khó tả. Chẳng lẽ đất giấu kho báu mà hắn tìm trước đây toàn do Bạch Chủ bài bố?
Miêu Nghị ngừng một lúc, nói:
– Thiên hạ đã không còn Bạch Chủ, Yêu Chủ. Thiên hạ bây giờ chỉ có hai chủ nhân là Phật Chủ, Thanh Chủ.
– Ha ha ha!
Ngọc trai to Thận Mê cuồng cười không dứt, trong tiếng cười hụt hơi trống rỗng, nó bị nhốt nhiều năm nên kiệt sức, cố chống tới bây giờ chưa chết đã là siêu may mắn.
Trong tiếng cuồng cười chất chứa đắc ý nói:
– Ta biết ngay sẽ như vậy! Tiểu huynh đệ, làm phiền nhổ cấm chế kiềm giữ trên người của ta ra, chờ khi ta thoát khốn sẽ không bạc đãi ngươi!
Miêu Nghị không cho là đúng khẽ ừ, hỏi:
– Không bạc đãi thế nào?
Thận Mê nói:
– Tu vi của ta đến Hiển Thánh nhất phẩm, muốn tìm chút tài vật báo đáp ngươi là chuyện rất dễ dàng.
Nghe câu đó Miêu Nghị giật nảy mình, trên tu vi Thải Liên là Hóa Liên, trên Hóa Liên là Hiển Thánh. Đến tu vi Hóa Liên thì ảo ảnh hoa sen giữa trán đã tan biến, sẽ cho ra đồ án riêng của tu hành giả. Tu vi đến Hiển Thánh thì ảo ảnh giữa trán sẽ từ hư hóa thực.
Hóa Liên và Hiển Thánh là đại cảnh giới pháp lực vô biên!
Không uổng là thuộc hạ của Yêu Chủ, tu vi đến cảnh giới Hiển Thánh!
Miêu Nghị lặng im, không biết thật giả thế nào nhưng chắc hẳn đối phương không cần lừa hắn làm gì. Người khiến Bạch Chủ tự mình trấn áp thì chắc chắn tu vi không thấp bao nhiêu.
Thấy Miêu Nghị không lên tiếng, Thận Mê nói tiếp:
– Ngươi muốn cái gì cứ nói, chờ sau khi ta thoát khốn sẽ cố gắng tìm giúp ngươi, hứa không bạc đãi!
Thận Mê không nói còn đỡ, có lẽ Miêu Nghị sẽ suy xét, nhưng nghe xong câu này thì hắn nhướng mày. Lão yêu quái vì thoát khốn tỏ rõ sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì, người mặc kệ có làm được hay không đều sẽ leo lẻo đồng ý thì không đáng tin.
Miêu Nghị cũng suy xét bản thân, hắn có tài đức gì khiến cao thủ cảnh giới Hiển Thánh làm này làm nọ cho mình? Nêu điều kiện với loại người này không chừng vừa được thả ra thì chuyện làm đầu tiên là người lạnh đập chết hắn.
Đối phương đã biết đại thế thiên hạ hiện giờ, Thận Mê là đại tướng dưới tay Yêu Chủ sẽ cho Miêu Nghị sống sót ra ngoài lộ bí mật của nó sao? Người ta muốn giết con tép riu như hắn không chút gánh nặng tâm lý.
Bởi vậy nhìn từ mặt nào thì thả lão yêu quái ra quá nguy hiểm, Miêu Nghị không có sức đánh lại.