– Khi ông cuỗm tất cả của cải của gia đình Black, ông cũng lén vơ vét mớ đồ trong cái tủ chén nhà bếp này. Tôi biết, trong đó có 1 cái mặt dây chuyền..
Miệng Harry bỗng nhiên khô đi. 2 người kia cũng căng thẳng và hồi hộp không kém.
– Ông đã làm gì với nó rồi?
– Sao? Cái đó có giá trị hả?
– Vậy là ông còn giữ nó!
Mione la lên. Ron lại có quan điểm khác, nghe khôn ngoan hơn.
– Không. Có khi ông ta đang có cái ý nghĩ rằng biết vậy thì hồi đó nên bán nó với giá cao hơn.
– Thêm hả? Để cho mà khó chuồn hả? Đứt ruột cho không đó chứ, đâu còn cách nào khác..
Harry nhăn mặt.
– Ý ông là sao?
Lão già Mundungus thở dài, miệng lầm bầm:
– Tôi đang bán nó ở Hẻm Xéo thì mụ ta xuất hiện hỏi tôi có giấy phép mua bán khí cụ pháp thuật không. Đồ đâm thọc khốn nạn. Mụ sắp phạt tôi, nhưng rồi mụ khoái cái mặt dây chuyền và bảo là mụ sẽ lấy nó và tha cho tôi 1 lần. Coi như tôi còn hên.
– Là ai? – Harry hỏi nhanh.
– Ai biết. 1 mụ phù thủy nào đó ở Bộ.
Lão nhún vai, rồi chau mày suy nghĩ một chút.
– 1 con mẹ lùn.. Có cái nơ bướm trên đầu..
Cau mày thêm chút nữa, lão nói thêm:
– Mụ ta trông y như 1 con cóc vậy..
Cả 3 người bạn bàng hoàng nhìn nhau. Nở một nụ cười nhạo báng, tôi mỉa mai:
– Lại lạm dụng chức quyền nữa nhỉ?
* * *
Do Dấu hiệu vẫn còn trên người tôi nên hoạt động của mọi người diễn ra khá chậm. Ngày tựu trường Hogwarts đã qua từ lâu, mà theo như nguyên tác thì chúng tôi đã phải hành động rồi.
Phần còn lại của tháng 10 kéo đến với tiết trời se se lạnh. Cư dân trong ngôi nhà số 12 Quảng trường Grimmauld hoàn toàn vô hình dưới mắt những người sống trong những ngôi nhà chung quanh, mà bản thân ngôi nhà này cũng đã vô hình từ trước. Từ lâu, dân Muggle sống ở đây đã chấp nhận sự nhầm lẫn thú vị trong việc đánh số nhà (thật sự thì cũng không phải là nhầm lẫn), khiến cho nhà số 11 nằm ngay cạnh nhà số 13. Ấy vậy mà, cái quảng trường này giờ đây cũng đã có thể thu hút được một lượng khách tham quan, những người có vẻ phát hiện ra cái sự không bình thường đó rất ư hấp dẫn. Từ cuối tháng 8, hiếm có một ngày nào mà không có khoảng nửa tá đến đây chỉ với mục đích, hay có vẻ như với mục đích, đứng dựa vào hàng rào song sắt đối diện nhà số 11 và nhà số 13, rồi quan sát chỗ giáp vách giữa 2 căn nhà. Mấy tay rình rập đó khác nhau mỗi ngày, mặc dù tất cả dường như có chung cái tính không ưa ăn mặc bình thường. Hầu hết dân Luân Đôn đã quen thấy những người ăn mặc lập dị nên khi đi ngang qua mấy tay đó cũng chẳng thèm để ý đến nữa, nhưng thi thoảng cũng có người liếc nhìn lại, thắc mắc sao lại có người trùm áo choàng trong thời tiết nóng bức thế này. Ồ vâng, nói nãy giờ cho vui thế thôi chứ chúng là Tử thần thực tử được giao nhiệm vụ giám sát ngôi nhà vô hình chúng tôi đang sống ấy mà. Và tất nhiên, mấy tay dòm ngó đó không mót được điều gì như ý muốn trong những phiên gác. Thỉnh thoảng một tên hồi hộp nhóng tới trước, như thể cuối cùng hắn đã thấy điều gì đó hay ho, để rồi lại trở lui với vẻ thất vọng. Chúng đứng im lặng và cảnh giác, chăm chú ngó 2 căn nhà số 11 và số 13, nhưng điều mà chúng mong chờ vẫn cứ lảng khuất đâu đâu.
Mặc kệ thời tiết và tình hình bên ngoài đang thay đổi, bên trong căn nhà số 12 vẫn cứ như vậy. Mọi bề mặt đều sáng loáng. Chảo đồng, nồi đồng đều được đánh bóng tới mức ánh lên sự lấp lánh. Mặt bàn gỗ óng ả. Cốc dĩa bày biện sẵn cho bữa ăn tối đang lấp lánh trong ánh sáng của ngọn lửa vui vẻ cháy bập bùng bên dưới một cái vạc sôi liu riu. Tuy nhiên, được sự chăm sóc cẩn thận của Mione, con gia tinh già nay đã khác. Nó đeo trên người 1 chiếc khăn trắng tinh, tóc tai sạch và xốp như bông gòn, cái dây chuyền của chú Regulus (tôi bị Harry buộc phải đổi cách gọi) nảy tưng tưng trên bộ ngực lép. Tất nhiên là tôi có chăm chút cho Kreacher một tí, vẫn cho nó mặc chiếc khăn ấy, nhưng kể từ khi có cái dây chuyền thì nó vui hẳn lên. Nói gì thì nói, dẫu cho có là Eric hay người nhà Black thì cũng không thể nào thay thế vị trí của chú Regulus trong lòng nó.
Sau khi được Mione chỉ cho chút lý thuyết về Độn thổ, chỉ trong vòng 3 ngày, cậu đã có thể thay phiên cùng 2 người bạn thám thính bằng tấm Áo khoác tàng hình.
– Sao rồi? Có thám thính được gì không? Mọi thứ vẫn ổn chứ?
Harry chậm rãi lắc đầu.
– Không, Ron à. Tình hình vẫn tồi tệ như vậy. Tớ không biết nói làm sao nữa, cậu có thể tự hiểu mà.
– Vậy cậu có tin gì về mụ Umbridge ở ban nào không? Hay là vẫn như cũ?
– Rình cổng suốt 7 tiếng đồng hồ trở nên công cốc, nhưng bác Arthur thì vẫn khỏe.
Ron gật đầu cảm kích vì cái tin đó. Chúng tôi không nên bắt liên lạc với ông Weasley, nhưng chúng tôi rất mừng khi thi thoảng được biết ông vẫn ổn, tuy là trên mặt đọng nhiều vẻ căng thẳng và lo lắng.
– Tớ nghĩ chúng ta nên tiến hành đột nhập vào ngày mai.