Tiếp đó mấy ngày, Nhiếp Khương thuận lợi đi học ở trường mẫu giáo Huy Hoàng, quán ăn Uyên Ương vì có mặt Ngải Hà cũng trở nên có trật tự.
Tất cả đều đang phát triển tốt đẹp.
Nhưng ông trời không theo ý người.
Hôm nay, Giang Nghĩa và Cốt Lang cùng tới tiệm cơm của Nhiếp Tranh, gọi vài món nhắm và mấy chai rượu, vừa ăn vừa uống.
Đang lúc ăn, đột nhiên, một bác gái vội vàng hoảng hốt chạy vào.
“Cốt Lang, cậu còn ăn gì ở đây? Vĩnh Lượng nhà cậu xảy ra chuyện rồi!”
Cốt Lang bị dọa mất hồn, vội hỏi: “Bác gái, bác nói rõ chút, con cháu bị sao?”
“Con cậu đánh bạn ở trường! Bây giờ hiệu trưởng, giáo viên đang phạt con cậu, muốn đuổi học thằng bé, ui cha ơi, cậu nhanh chạy đi xem đi.”
“Hừ, thằng nhóc láo toét, ông đây vất vả nuôi nó đi học, nó còn chuốc phiền cho ông, ông phải đánh chết nó cho biết tay.”
Cốt Lang đứng dậy bỏ đi.
Giang Nghĩa híp mặt cùng Nhiếp Tranh nhìn thoáng nhau, đồng thời cũng đi theo.
Ba người vừa tới trường mẫu giáo, kết quả đã thấy Cố Vĩnh Lượng bị phạt đứng trước cửa phòng học, giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng Cam Đức Dương đang lớn tiếng trách mắng bên cạnh.
Thấy Cốt Lang đến rồi, Cam Đức Dương nói một cách tức giận: “Cốt Lang, cậu dạy thằng bé như thế này đây sao? Cậu coi đi, đánh con cái nhà người ta thành ra thế này đây?!”
Cốt Lang thuận theo phương hướng Cam Đức Dương chỉ, chỉ thấy một đứa bé trai đứng cách đó không xa, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím, tóc bị túm bứt một nửa, trên cánh tay còn bị cứa ra một vết thương nhỏ, bộ dáng bị đánh đến thảm thương, đang ở đấy gào khóc,
“Thằng khốn.”
“Thằng con thối tha.”
“Mày khiến ông đây tăng xông máu chết toi!”
Không đợi Cốt Lang ra tay dạy dỗ con, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở trước trường, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc đồ tây bước nhanh đến.
Anh ta, chính là ba của đứa bé bị đánh kia.
Cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Ngưỡng Vấn – Hồng Triết, giá trị con người nghìn tỷ, là một phụ huynh có tiền nhất trong số tất cả phụ huynh.
Hồng Triết vừa đến đã lớn tiếng hỏi: “Là thằng khốn nào đánh con tao? Lăn ra đây cho ông!”