Thật ra rất nhiều người đều đã hiểu, nhưng không ai nói ra, duy chỉ có Nguyên Liệt Hổ này thẳng thắn vạch trần bằng một câu nói. Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt, nói: “Thằng nhóc con ngươi sao chẳng thay đổi một chút nào vậy.”
Nguyên Liệt Hổ ngượng ngùng cười, gãi đầu không nói lời nào.
Thôi Tập Nhận không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, y muốn chửi Hàn Nghệ, sỉ nhục Hàn Nghệ trước mặt Hàn Nghệ, vậy thì có sao, bản thân Hàn Nghệ chỉ là dân đen, hơn nữa vở kịch vừa ra lúc nãy đã bôi nhọ Thôi gia y, Thôi Tập Nhận không thể một chút phản kích cũng không có, nói móc nói mỉa, coi như đã nể mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ ba phần rồi.
Bao gồm cả Trưởng Tôn Vô Kỵ, tất cả mọi người đều đang nghĩ vế dưới, nhưng câu đối này vừa mới xuất hiện chưa đến một canh giờ, cho dù bọn họ có tài đến đâu cũng làm sao có thể nghĩ ra vế đối dưới.
Bởi vậy có thể thấy, thiên tài Thôi Tập Nhận tuyệt không phải là hư danh.
Kết quả là, mọi ánh mắt đều tập trung trên người một mình Hàn Nghệ.
Thấy Hàn Nghệ trên trán đã toát mồ hôi, đều không khỏi thầm cười nhạo.
Kêu ngươi tinh tướng, bây giờ biết sai rồi chứ.
Trong lòng Hàn Nghệ cũng sốt ruột, nếu không đối được thì thật là vô cùng xấu hổ, hơn nữa ngọn núi lớn Trưởng Tôn Vô Kỵ mà tương lai cần phải dựa vào cũng đang ở đây, bất kể thế nào, nhất định phải đối được, nâng cao tư bản của bản thân.
Cũng may Hàn Nghệ là một tên càng đấu càng hăng, cái khó ló cái khôn, trên mặt lại là biểu hiện vô cùng khó xử, chắp tay cười nói: “Thôi công tử đại tài, thật là khiến Hàn Nghệ xấu hổ, e rằng phải khiến Hàn Nghệ suy ngẫm lại.”
Nụ cười có chút chua xót, nhìn có vẻ giống như đã nhận thua rồi. Một người kêu lên: “Ngươi phải nghĩ bao lâu, lẽ nào ngươi nghĩ một ngày, chúng ta sẽ phải đợi một ngày sao.”
Cái tên này, đúng là biết nói. Hàn Nghệ cười ngượng, làm vẻ mặt khổ sở nói: “Vị công tử này nói đúng, nói đúng. Đây thực sự có chỗ bất công.”
Nói đến đây, hắn ngưng một chút, lại nói: “Thế này đi, xưa có Tào Thực bảy bước thành thơ, nay Hàn Nghệ sẽ noi theo cổ nhân, xin Thôi công tử đi ba bước. Trong vòng ba bước, nếu ta không đối được, vậy thì coi như ta đã thua.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười: “Thú vị, thú vị.”
Câu nói này đúng là có đạo lý huyền diệu, ngày trước Tào Thực bảy bước thành thơ cũng là bị làm khó dễ mà ra, Hàn Nghệ nói sẽ noi theo cổ nhân, kỳ thật chính là ngầm châm biếm các công tử Thôi Tập Nhận này làm khó dễ mình, lại lần nữa đặt mình trên vị trí của người bị hại.
Thôi Tập Nhận khẽ nhíu lông mày, nhưng lập tức cười nói: “Nếu Hàn tiểu ca đã nói như vậy, vậy cứ làm theo lời Hàn tiểu ca nói đi. Nói xong, y quét mắt một lượt, đi một bước.”
“Có rồi.”
Hàn Nghệ đột nhiên kinh hô một tiếng.
Thôi Tập Nhận kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nhìn chăm chú vào chân Thôi Tập Nhận, nói: “Ta đối vế dưới là, thất mã ẩn thân nê lý, khán súc sinh chẩm dạng xuất đề? (Con ngựa bị rơi xuống bùn, xem súc sinh làm thế nào nhấc vó)”
Thôi Tập Nhận nghe thấy vậy sắc mặt cứng đờ.
Nguyên Liệt Hổ “phụt” một tiếng, lập tức ngậm chặt miệng lại, không cần đến Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt nhìn y, lập tức nói: “Ta không có nói gì hết.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ căn bản cũng không thèm để ý đến y, khóe miệng mang ý cười, rất có ý tán thưởng.
Đây rất rõ ràng chính là đang chửi Thôi Tập Nhận là súc sinh, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ hô lên “Hay lắm! Hay lắm!”, chỉ là ông ta là trưởng bối, lại là quốc cữu công, thật không tiện mở miệng đánh giá.
Việc đối câu đối này, chỗ hay nhất là phải căn cứ tình huống thực tế mà ra đối, Thôi Tập Nhận chửi Hàn Nghệ là khỉ, rất đơn giản, Hàn Nghệ ngươi chẳng qua là một nông dân, dựa vào cái gì mà chơi chữ trước mặt chúng ta, chính là xem thường Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đã chửi lại y chang, tuấn mã cao quý hơn khỉ, nhưng hiện giờ con tuấn mã này ngập trong bùn, ý chỉ chính là Thôi gia bị vở kịch này làm cho sống lên chết xuống, lại có Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên chống lưng, ngập sâu trong bùn, hình dung vô cùng thỏa đáng, còn câu phía dưới thì càng đơn giản thô bạo, không phải ngươi hỏi hầu nhi ta đây làm sao đối cứ (câu) sao?
Vậy ta cũng muốn xem xem súc sinh ngươi làm sao xuất đề (đề).
Cho nên nhìn kết hợp từ tình huống, cộng với thân phận, ân oán của hai người, vế đối trên dưới này, có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
Duy chỉ có Trịnh Thiện Hành cảm thấy không quá kinh ngạc đối với vế đối xuất sắc này của Hàn Nghệ, bởi vì y cảm thấy loạt việc thiện của Hàn Nghệ lúc đầu, mạnh hơn việc đối câu đối này nhiều.
Một số con cháu hàn môn trong lòng vô cùng cao hứng, Hàn Nghệ đã dẫn dắt cho bọn họ quá nhiều rồi, sau này bọn họ có thể tận tình mà châm chọc mỉa mai những sĩ tộc này rồi.
Thôi Tập Nhận lúng túng, chân này rốt cuộc nhấc hay không nhấc, nếu nhấc thì không phải chính là “xuất đề” rồi sao, qua một lát, y đột nhiên cười: “Hàn tiểu ca đúng là giấu tài không lộ, lợi hại, lợi hại.”
Lúc nói, y không lộ thanh sắc, chân từ từ bám sát mặt đất di chuyển trở về, chân này thật không dám nhấc lên, Hàn Nghệ nhìn mà suýt cười thành tiếng.
Dù sao y vừa mới tiếp xúc với câu đối không lâu, cho dù thông minh đến đâu cũng không thể tín thủ niêm lai, hơn nữa, Hàn Nghệ cũng thể hiện đủ thực lực, cho dù y có đối, cũng không dám ngông cuồng.
Hàn Nghệ vừa nghe, biết Thôi Tập Nhận sẽ không ra đối nữa, trong lòng thở phào một cái, cái khó ló cái khôn lần này đã là được trời ưu ái lắm rồi, đâu có thể lần nào cũng đều may mắn như vậy, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, cười nói: “Không dám, không dám, Thôi công tử quá khen.”
Nhưng là cười vô cùng tự tin, hắn cần phải che giấu sự sợ hãi của mình, dùng sự tự tin để hù dọa Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận cũng thật là đã bị hắn hù dọa rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên cười ha hả, giơ tay ra vỗ vỗ vai Hàn Nghệ, nói: “Hay, hay, hay, lão hủ sẽ thường xuyên đến xem, thời gian cũng không sớm nữa, lão hủ về trước.”
Có thể được quốc cữu công vỗ vai, ý tứ trong đó đã là không cần nói cũng biết.
“Quốc cữu công đi thong thả.”
Một hàng vãn bối nhất tề thi lễ.
“Thôi huynh, Trịnh huynh, Nguyên huynh, cáo từ.”
Trưởng Tôn Diên cũng chắp tay hướng đến Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ ba người, sau đó theo Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi.
Thôi Tập Nhận có thâm ý khác liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười mỉm quỷ dị, hướng tới Trịnh Thiện Hành và Nguyên Liệt Hổ, nói: “Ta cũng cáo từ!”
“Đợi một chút, Tập Nhận, huynh đừng đi vội a!”
Nguyên Liệt Hổ đột nhiên giữ chặt Thôi Tập Nhận, lại quay sang Trịnh Thiện Hành nói: “Mấy người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, hôm nay ta làm chủ, rồi tìm quy nhân… Ồ, quy nhân đâu? Tên quy nhân chết tiệt này, lại một mình trốn đi rồi, lần nào cũng như vậy. Khi y đưa mắt nhìn lên lầu, Vương Huyền Đạo lúc nãy còn đứng ở đó đã không thấy bóng dáng đâu.”
Thôi Tập Nhận thoải mái cười: “Ta sao cũng được. Nói xong y quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.”
Trịnh Thiện Hành đương nhiên hiểu được ý của Thôi Tập Nhận. Thôi Tập Nhận biểu hiện bình tĩnh như thế, đơn giản chính là ám chỉ, Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con, y căn bản không có để tâm. Trịnh Thiện Hành biết đây chính là Thôi Tập Nhận, cao ngạo đến tận xương tủy rồi, cho dù có rỉa đến xương cũng sẽ cố gắng mà nuốt vào, tuyệt sẽ không nhổ ra, cười khổ nói: “Chỉ cần không bắt ta làm chủ là được rồi.”
Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: “Hôm nay ta cũng không làm chủ rồi, quy nhân kia đáng ghét quá, lại một mình hành động, hôm nay chúng ta hãy đến Vương gia ăn chực đi.”
Thôi Tập Nhận gật đầu cười nói: “Ừm, đây cũng là một ý kiến hay.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Ta cũng đồng ý.”
Đúng lúc này, chỉ nghe một người lạnh lùng chửi: “Nguyên Bát Trư, tên vô lại ngươi.”
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Huyền Đạo đứng ở trong góc, tức giận nhìn ba người bọn họ.
Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói: “Ta không nói như vậy, ngươi sẽ xuất hiện sao, đi đi đi, ta làm chủ là được rồi chứ.”
Nói xong y cưỡng ép kéo Trịnh Thiện Hành, Thôi Tập Nhận đi ra bên ngoài, lại hướng đến Vương Huyền Đạo cách đó không xa hét lên: “Vương quy nhân, ngươi còn đứng đấy làm gì, mau đi a!”
Vương Huyền Đạo nhíu mày, lại liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, khẽ vuốt cằm ra hiệu, sau đó thong dong đi ra cửa.
Hàn Nghệ nhìn bóng lưng bốn người bọn họ rời đi, đột nhiên quay đầu lại, hỏi Lưu Nga vừa mới từ hậu đài đi ra: “Không phải cô nói Nguyên gia thuộc quý tộc Quan Trung sao?”
Lưu Nga sửng sốt, nói: “Nhưng ta cũng từng nói Trường An Thất Tử không có quy tắc gì cả, không ai rõ quan hệ giữa bọn họ.”