Lam Nguyệt giao nhiệm vụ đệ tử Cửu Môn bảo vệ Lạc Y rút khỏi Nam Huyền quốc, hiện tại bọn họ không phát hiện ra Lạc Y là kẻ trộm, Cửu Môn là đồng phạm, nhưng sớm muộn gì Mộ Dung Viễn Hà cũng đoán được lý do nàng muốn bạo loạn trong chuyện đoạt vị. Hiện tại nhân lúc này sớm rời đi mới là thượng sách.
Hiện tại Tứ Ấn trong tay, Lạc Y lại thân là Thánh Nữ đương nhiệm gánh vác trọng trách của các tộc nhân, muốn tìm ra thánh địa của Minh Hoàng nhất tộc, giải trừ nguyền rủa chỉ là chuyện sớm muộn. Nói cho cùng nàng và Mộ Dung thế gia cũng có chút tình nghĩa cũ, cuối cùng nếu phải xé rách mặt thành thù, đối diện lẫn nhau cũng không tốt lắm.
Đồ là của Minh Hoàng Nhất tộc, bọn họ lấy lại là đương nhiên, ngay từ đầu Tứ đại thế gia chiếm đoạt Tứ Ấn, hẳn là biết rõ sự tồn tại của Thánh địa, đã thèm muốn tài nguyên trong Thánh địa Minh Hoàng Nhất tộc rồi.
Minh Hoàng nhất tộc tồn tại cách đây cũng ngàn năm, hẳn là nhiều đời tứ đại thế gia đều canh giữ, tìm cách mở ra Thánh địa.
Không phải đồ của mình, đến cuối cùng cũng không phải của mình.
Đợi Lạc Y tìm được vị trí, đến lúc đó nàng lại hỗ trợ một tay. Nói thẳng ra, nàng cũng rất tò mò, Thánh địa này rốt cuộc cất giấu cái gì.
Tiết Thanh Hàn được cử theo hỗ trợ Diệp Mộng. Lăng Duyệt hiện tại vẫn còn thương thế, vị trí thống lĩnh liền giao cho Tiết Thanh Hàn đảm nhiệm. Nàng hẹn hắn hội hợp ở Phượng gia Đế Đô, dù sao cuối cùng hắn cũng theo nàng đi Trung Châu đại lục.
Lam Nguyệt phân phó đường lui xong, cũng cùng Huyền Tịch rời khỏi Nam Huyền. Bất quá người còn chưa kịp ra khỏi thành, Mộ Dung Viễn Hà cùng mấy vị của Tam thế gia khác đã đuổi đến.
“Môn chủ các hạ, xin dừng bước.”
Mộ Dung Viễn Hà lên tiếng, chặn trước cổng thành. Cửa thành đã đóng, xem ra lão phát hiện sớm hơn nàng dự tính.
Bất quá người cần đi, đều đi rồi. Chặn nàng lại cũng vô dụng.
“Mộ Dung gia chủ, ngài đây là đạt được mục đích liền trở mặt không nhận sao?”
Lam Nguyệt cười như không cười, đảo mắt nhìn đám cao thủ đang đem nàng chậm rãi vây lại, khẽ nhướng mi.
Không tồi, mặc dù chỉ có sáu người, nhưng đều là cao thủ Thiên Dương Cảnh trong gia tộc đâu.
Đúng là xem trọng tiểu bối là nàng mà. Thật là Thụ sủng nhược kinh nha.
Huyền Tịch đảo mắt qua Mộ Dung Viễn Hà, chỉ một cái liếc mắt, thế nhưng khiến cơ thể ông không tự chủ được mà run rẩy. Lời đến bên môi lại không có cách nào thốt ra được.
Đám người xung quanh cũng cảm nhận được hàn ý của Huyền Tịch, cả người cứng ngắc không dám động.
Đây là cao nhân từ đâu a! Khí thế này quá mức khủng bố, cao thủ có thể ở đại lục này đi ngang như bọn họ lại có xúc động muốn quỳ xuống trước mặt người này.
Mộ Dung Viễn Hà lấy lại tinh thần, lúc này mới cung kính nói, rõ ràng thái độ hoàn toàn thay đổi:
“Nào có, chỉ là các hạ vừa có ơn với Mộ Dung tộc ta, còn chưa kịp chiêu đãi tử tế, chỉ mong các hạ có thẻ nán lại một thời gian, để lão phu làm tròn đạo đãi khách.
Lam Nguyệt cong môi cười, trong mắt có một tia chế giễu xẹt qua. Vừa rồi còn hùng hổ dọa người, hiện tại phát hiện đánh không lại, liền xuống nước tính kế?
” Không cần, ta đang rất vội, ông còn cản đường chính là đang khiến ta khó chịu. “
” Cái này.. “
Mộ Dung Viễn Hà khó xử, Tứ Ấn quan trọng, nhưng nếu đắc tội người không nên đắc tội mà dẫn đến họa diệt môn, vậy thì không đáng.
” Hừ, Mộ Dung, ông không nói được thì để ta nói! Nhãi con, ngoan ngoãn đem Tứ Ấn giao nộp, cho dù nam nhân của ngươi lợi hại, cũng không đánh lại số đông bọn ta, nếu không đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây! “
Mỗi một mảnh thiên địa đều có quy tắc của nó, Huyền Linh đại lục càng là bị nguyên tắc trói buộc chặt chẽ. Hoặc có thể nói là Nguyền ấn khắc xuống mảnh thiên địa này. Nếu ở Huyền Linh đại lục, vĩnh viễn không thể đột phá Thiên Dương Cảnh. Nhưng cũng có một nguyên tắc bất biến, kẻ tu vi trên Thiên Dương cảnh không được đối với người có tu vi Thiên Dương Cảnh trở xuống xuống tay.
” Hừ, nhãi ranh như ngươi không hiểu gì về Thiên đạo, càng không hiểu về mảnh đại lục này! Nam nhân của ngươi, cứu không nổi ngươi! “
Hắn vừa dứt lời, lập tức ra hiệu những người xung quanh tấn công về phía Lam Nguyệt, cố gắng bỏ qua áp lực Huyền Tịch tỏa ra. Chỉ có Mộ Dung Viễn Hà vẫn chần chừ đứng yên tại chỗ.
Lão đương nhiên biết quy tắc đó, nhưng mà trong tiềm thức lão luôn có một thanh âm đang gào thét, không được đối nghịch với nam nhân đó, nếu không chỉ có chết!
Cũng có lẽ là do có liên quan đến công pháp lão tu luyện, mà giác quan thứ sáu của lão luôn luôn chính xác đến kỳ lạ.
Nhưng mà Mộ Dung Viễn Hà thấy, Huyền Tịch không hề động! Hắn thậm chí còn không liếc qua mấy người kia lấy một cái!
Mà ngay lúc thấy một chưởng của lão già kia sắp phế bỏ đan điền của Lam Nguyệt, lão đã nhìn thấy.
Nàng cười!
Ánh mắt còn lóe lên sự hưng phấn khó tả, đồng tử cũng quỷ dị mà chuyển sang một màu u lam thần bí.
Cuối cùng cũng có cơ hội thử bí tịch mới học được!
“Thanh Đồng Bí Tịch, thức thứ nhất, Hư Vô!”