Câu nói này của cô như một chậu nước cạnh xối thẳng vào người Cố Gia Huy.
Anh vội vàng đẩy cô ra.
“Cố Gia Huy… anh sao thế?”
“Không sao, em nhìn nhầm rồi.”
“Thế à?”
“Được rồi, đã trễ lắm rồi, phải về đi ngủ thôi.”
Bây giờ Cố Gia Huy mới thở dài một hơi. Anh đi lên ôm Hứa Minh Tâm rồi đi về tới gian phòng của mình.
Cố Gia Huy không vội thay quần áo cho mình mà là thay cho Hứa Minh Tâm trước. Nếu không thì mặc đồ ướt sẽ rất dễ bị cảm.
Lúc anh đi ra ngoài còn đặc biệt chuẩn bị hai bộ đồ của cô, cũng xem như là đáp ứng nhu cầu bức thiết.
Đối với Cố Gia Huy mà nói thì chuyện thay đồ cho Hứa Minh Tâm chính là một việc có tính khiêu chiến nhất mọi thời đại.
Rõ ràng là món ngon trước mặt nhưng lại không thể ăn.
Cảm giác này rất khó chịu.
Cho dù thế công của anh có mạnh mẽ tới cỡ nào nhưng cô nhóc chỉ sẽ nhìn anh với ánh mắt đần độn. Nói không chừng còn cảm thán vì ngực mình nhỏ.
Cố Gia Huy không vội chuyện nam nữ. . Ngôn Tình Sắc
Khả năng chịu đựng của anh cũng đủ mạnh mẽ, nhưng sau khi gặp được Hứa Minh Tâm thì Cố Gia Huy mới phát hiện khả năng chịu đựng của mình chẳng lẽ gì trước mặt cô cả. Lần nào Cố Gia Huy cũng bị Hứa Minh Tâm đạp đổ dễ như trở bàn tay.
Một ngày hầu vỢ, cả đời hầu vợ! Người là mình chọn, phải chịu thôi.
Cố Gia Huy bắt đầu thay đồ giúp Hứa Minh Tâm, giống như mặc đồ cho búp bê vậy. Sau khi mặc xong thì Hứa Minh Tâm mới đi qua ngửi ngửi: “Cố Gia Huy, anh thơm thế, có thể ăn không?”
Cố Gia Huy nghe vậy thì xụ mặt xuống, đúng là đồ ăn hàng. Đã say tới cỡ này rồi nhưng vẫn còn nhớ tới chuyện ăn uống.