Nàng vươn hai cánh tay ôm lấy cổ tình lang, nghiêng đầu đem cặp môi thơm hôn lên môi hắn, chiếc đầu lưỡi thon nhỏ mềm mại đưa vào trong miệng hắn.
Lý Khánh An động lòng tham sắc, một bên mút vào của chiếc lưỡi thơm tho của nàng, tay thì thò vào trong quần áo của nàng vuốt ve làn da trắng nõn của nàng mà không kiêng nể gì cả.
Như Thi hơi thở dần dần thều thào hẳn lên, ánh mắt mê ly, tay của Lý Khánh An vuốt ve xuống phía dưới, dùng sức xoa nắn cặp mông đầy đặn căng tròn của nàng, láng mịn mà săn chắc, bỗng nhiên, hắn rờ trúng một sợi dây nhỏ, Như Thi ngầng đầu, thấp giọng cầu xin nói: “Ca. muội có kinh nguyệt đến rồi, không thể hầu hạ huynh.”
“Ta biết.”
Tay hắn chuyền đường tấn công về phía trên, bóp lấy đôi ngực căng tròn đầy đặn của nàng, hắn bỗng nhiên lại phát hiện một điều khác nhau giữa Như Thi và Như Hoa, một người thì như chiếc bát ngọc úp xuống, tròn mà mượt như quả banh, còn Như Thi lại giống như hai ngọn núi nhỏ cao ngạo nghễ, mềm mại mà săn chắc, nhưng có một điểm hai người đều giống nhau, đó là đều không có mặc áo yếm.
“Biết hôm nay là ta trở về, nên cố ý không mặc áo yếm hả?” Lý Khánh An kề bên tai nàng cười nói một cách tinh quái.
“Làm gì có đâu! ở trong phòng không thích mặc thôi.”
Như Thi thừa dịp Lý Khánh An không phòng bị, bèn đoạt lấy lá thư, bay xa ra linh hoạt như một con chim nhỏ, Lý Khánh An một phen không bắt lấy được, hắn tức đến nghiến cả răng.
CHƯƠNG 181: LẠC THÚ CHÓN KHUÊ PHÓNG (2) oOo
“Khơi lên mồi lửa của ta rồi, lại chạy mất tăm.”
Như Thi quay đầu lại cười yêu kiều: “Ca chờ muội một chút!”
Nàng cất thư thật kỹ, nhưng lại từ trên gối lấy ra một dãi tơ lục bích, giấu mình vào sau rèm.
“Muội đang làm gì vậy?” Lý Khánh An vừa cười vừa đi qua đó.
“Ca đừng qua đây!”
Như thi cuống quít ngăn cản, nhưng Lý Khánh An đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, thì ra nàng đang mặc áo yếm, áo sam tử vừa mới cởi đi, dây cột áo ngực màu xanh lục treo ở cổ, hé lộ ra ngọc thể nõn nà trắng mịn như sữa.
“Đều là vợ chồng già rồi, có sao đâu chứ.”
Hắn vừa cười vừa đi lên thay nàng thắt dây lại ở đằng sau, lại lùi hai bước nhìn ngắm một chút, Áo yếm che đi phần ngực và bụng, lộ ra cái cổ cong tuyết trắng, cùng với tấm lưng bóng mịn mãnh mai, tinh khiết trắng ngần như ngọc.
Trong đầu hắn chợt lóe lên hình ánh Như Thi mặc áo ngực, rồi sau đó so sánh với Như Thi áo yếm ở trước mắt, hắn bất giác lắc đầu, vẫn cảm thấy áo yếm có hương vị phương Đông hơn.
nhưng mà áo yếm này có thể sửa đổi lại một chút, để có tác dụng bảo vệ sức khỏe, nghĩ đến đây, hắn cười hi hi nói: “Ý của ta là trong áo yếm nên thêm vào một tấm lót cứng hình bán nguyệt, để nâng ngực lại, như vậy thì ngực của các nàng sẽ không xệ xuống, mãi mãi sẽ giống như bây giờ.”
“ừm! Muội có thể thử xem.” Như Thi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cần ái lang thích, nàng việc gì cũng chịu làm.
Lúc này, ánh mắt không đàng hoàng của Lý Khánh An lại đổ dồn xuống dưới váy của nàng, nghĩ đến sợi dây nhỏ nhỏ đó, làm hắn đầu óc đen tối nghĩ đến một thứ đồ của hậu thế, hắn ôm Như Thi trong lòng, cúi đầu nói mấy câu bên tai nàng.
Như Thi xấu hổ đến mặt vùi vào trong lòng hắn. thỏ thẻ nói: “Cái đó có gì mà đáng xem chứ?”
“Nhưng ta muốn xem một lát.”
“Buổi tối muội cho ca xem.”
“Ta muốn xem ngay bây giờ.”
“Vậy, vậy được rồi! Ca đi đóng cửa đi.”
Như Thi yếu ớt đẩy hắn ra, yêu kiều lườm hắn một cái, Lý Khánh An rảo bước đi khóa trái cửa phòng, cũng đóng luôn cửa Sổ trong phòng thoáng chốc trở nên u ám hẳn.
“Ca hãy ngồi tại đó, đừng qua đây.”
Như Thi nép sau rèm sột soạt cởi áo, lát sau, nàng từ từ chậm rãi đi ra, xấu hổ đến đầu cũng không ngước lên, nàng thân trên vẫn mặc áo yếm, nhưng váy đã cởi bỏ, lộ ra một đôi chân nhỏ thon trắng nõn, chỉ thấy một sợi dây đỏ hẹp quấn ở giữa đôi mông, hai đầu cột hai sợi dây mảnh, thắt ở giữa eo.
“Quay ra sau!” Lý Khánh An cổ họng khô khan, thấp giọng mệnh lệnh nói.
Như thi đành ấm ức quay ra sau, chỉ thấy sợi dây đỏ chặt ở giữa mông tròn biến mất. mông tròn trắng mập mịn màng làm cho mũi của Lý Khánh An gần như sắp chảy máu. quả nhiên y như mình nghĩ, quần lót G-string!
“Ca được rồi chứ?” Như Thi thỏ thẻ van nài: “ở ngoài có nha hoàn đó! Ban ngày đóng cửa đóng cửa sổ, nó sẽ cười cho đấy.”
“Nàng lại đây!”
Như Thi ánh mắt u oán, cũng chỉ đành từ từ đi tới, nhỏ giọng nói: “Ca, muội hôm nay thật sự không được.”
“Ta đương nhiên biết.”
Lý Khánh An vừa cười vừa ôm nàng ngồi trên đùi mình, đùa nghịch quần lót ‘G-string’ hớp hồn người khác của nàng, thấp giọng trêu đùa nói: “Sau này làm một cái quần như vậy, buổi tối mặt cho ta xem.”
Như thi nhẹ nhàng cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy muội chỉ mặc cho một mình ca xem, ca xin muôn vạn lần đừng cho Như Hoa các tỷ ấy biết nhé.”
“Yên tâm đi!”
Lý Khánh An nắm lấy tay nàng, đưa đến một bộ phận rất cương cứng, ánh mắt lại liếc nhìn sáo ngọc trên giá sách, ra hiệu ngầm với nàng.
Như Thi nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời xấu hổ đến đỏ cả mặt, xoay mình không chịu, Lý Khánh An lại kéo tay nàng một cái, Như Thi chỉ đành véo hắn một cái, thuận theo mà gật đầu.
Sau một khắc giờ, cửa và cửa sổ phòng Như Thi đã mở ra. nàng đã mặc chinh trang lại xiêm y ló đầu nhìn vào trong viện, trong viện thật yên tĩnh, chẳng thấy một bóng người, nha hoàn đã biến mất tăm từ lâu rồi.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi đến sau lưng Lý Khánh An, dịu dàng mát xa phần đầu cho hắn: ‘Ca. lần này về nhà ở bao lâu?”
“chỉ có thể ở ba ngày, ta còn phải đi Tây Châu một chuyến, đến Bắc Đình lâu rồi, vẫn chưa đi qua đó!”
Nghe ái lang chỉ ở ba ngày, trong mắt nàng bất giác lóe lên một tia thất vọng, Lý Khánh An vỗ về tay nàng cười nói: “Không sao đâu, đi Tây Châu không phải chính thức thị sát, ta có thể dẫn các nàng đi cùng.”
“Thật không?” Như Thi vô cùng mừng rỡ.
“Đương nhiên là thật rồi, ta đường đường một Tiết độ sứ Bắc Đình làm sao mà gạt một cô bé như nàng, dẫn Vũ Y đi chung luôn, thời gian này ta cũng có chút bỏ bê nàng rồi.”
“Ca biết vậy là tốt rồi.”
Như Thi thở dài, buồn bã nói: “Vũ Y thật sự rất đáng thương, ca nên quan tâm tỷ ấy nhiều hơn, nếu đã dụ dỗ người ta đến Bắc Đình rồi, lại không ngó ngàng người ta, đây chính là lỗi của ca.”
“Ta cũng biết thế, ta thật sự không có thời gian.”
Đúng lúc này, trước cửa viện bỗng chạy đến một nha hoàn, cao giọng nói: “Lão gia, nghiêm tiên sinh mời ngài qua đó, nói có chuyện quan trọng.”
“cứ không để cho ta nghỉ ngơi chốc lát được.”
Lý Khánh An bất đắc dĩ đứng dậy, vươn vai thật dài, cười nói: ‘Đêm hôm nay mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên, muội đi nói với Như Hoa, muốn làm thương nhân, ta sẽ cho muội ấy một cơ hội tốt hơn, hôm nay cứ dẹp tiệm sớm.”
Nói xong, hắn chắp tay ra sau bước đi thong thả về phía ngoài cửa viện.
…
Một nhà Nghiêm Trang sống ở đông viện, Đông viện chiếm diện tích rất lớn, có ba bốn mươi căn nhà, tuyệt đại bộ phận đều trống ra, thê nữ của Nghiêm Trang đã được đón từ quê lên, hắn không có con trai, chỉ có hai cô con gái, một người mười hai tuổi, một người mười tuổi, hai người đều theo Vũ Y học cầm
Lúc Lý Khánh An đi vào trong viện, chỉ thấy con gái lớn của hắn đang dìu cha từ từ đi qua lại trong viện, gân chân của Nghiêm Trang bị cắt đứt, khôi phục lại như xưa gần như là không thể nào rồi, chỉ đành thông qua việc từ từ rèn luyện, khôi phục một bộ phận kỹ năng đi đường.
“Nghiêm tiên sinh hình như đỡ hơn trước nhiều rồi.”
Lý Khánh An vừa cười vừa đi tới, Nghiêm Trang quay đầu thấy là hắn, bèn cười cười nói: “Hai ngày nay trên hai chân có cảm giác có chút sức rồi.”
Hắn lại nói với con gái: “Hôm nay đi đến đây thôi, hãy dìu cha vào trong nhà.”
Con gái lớn của nghiêm Trang tên Nghiêm Tiểu Mai, vốn dĩ là chuẩn bị hứa hôn cho cháu ngoại của An Lộc Sơn, vì việc của Nghiêm Trang, hôn sự cũng vuột bay, nàng đỏ mặt chào Lý Khánh An một cái nói: “Lý thúc thúc!”
“Ha ha! Tiểu Mai càng lớn càng xinh đẹp đó, sao nào, thích Bắc Đình chứ?”
Nghiêm Tiểu Mai gật đầu: “chỉ cần ở bên cạnh cha, ở đâu con cũng thích.”
Lý Khánh An cảm khái nói: “lời này nói thật hay, một nhà đoàn tụ quan trọng hơn bất kỳ cái gì, xem ra ta phải gia tăng tốc độ, đem gia quyến sĩ binh ở nội địa chuyến qua đây hết.”
Bọn họ đi vào trong phòng, Nghiêm Tiểu Mai dìu cha ngồi xuống giường, lại phủ một tấm chăn đắp lên chân của cha, lúc này mới lui xuống.
Nghiêm Trang mỉm cười lấy từ trên bàn nhỏ một xấp tài liệu, đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là điều tra hơn một tháng nay đối với Toái Hiệp Hán Đường hội, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.
Hán Đường hội này sẽ có mưu đồ lớn. bọn họ tài lực hùng hậu, một hai tháng này phát triển thành viên rầm rộ ở Bắc Đình và Hà Tây, Theo tình báo của thuộc hạ nắm được, trong vòng một tháng, Bắc Đình ít nhất có hơn sáu trăm người gia nhập tổ chức Hán Đường hội này, thậm chí đã thầm thấu dần trong quân đội.
Lý Khánh An cau tít mày lại, từng trang lật xem những tài liệu này, nghi hoặc hỏi: Bọn họ rốt cuộc định làm gì?”
‘Thuộc hạ cũng không biết họ muốn làm gì, nhưng thuộc hạ có một trực giác, Hán Đường hội chẳng qua là một cái vỏ ngụy trang, nội bộ của Hán Đường hội rất có thể còn có một tổ chức bí mật khác.”
“Tổ chức bí mật?”
“Đúng! Một tổ chức vô cùng cơ mật, Hán Đường hội chỉ là lớp vỏ che giấu của họ.”
Nói đến đây, Nghiêm Trang lấy ra một danh sách, đưa cho Lý Khánh An nói: “Sứ quân, chi bằng dùng thủ đoạn sấm chớp, ép bọn họ lộ ra nguyên hình.”
Lý Khánh An đón lấy danh sách xem qua, trên danh sách đều là những cửa hiệu có tiếng của Bắc Đình, hắn khẽ hừ lên một tiếng, cười nhạt một cái nói: “Ta lại muốn đi xem qua trước đã.”