Bạch Diêu thờ ơ quay lưng lại với hắn, bưng tách trà lãnh đạm nói:
– Chuyện gì?
– Có người muốn giết ta!
Ngưu Hữu Đạo cười buông một câu.
Bạch Diêu dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn sang…
– Ta lấy thơ quen bạn?
Trong Anh Vũ đường Thương Thục Thanh nghe thấy tin tức này báo về liền nghẹn lời, cái này rõ ràng là dùng danh nàng lừa người. Bảo người bên này tổ chức dĩ nhiên là không có ý giấu diếm bên này, đây không phải bày rõ dùng nàng để ngụy trang lừa người thì là cái gì?
Lam Như Đình nhíu mày.
– Mời các văn sĩ khác là để che giấu, làm việc cẩn thận như vậy xem ra cửa hàng kia thật sự có vấn đề.
Đúng lúc này, lại có người đến báo.
– Vương gia, pháp sư đi sang chỗ pháp sư Bạch Diêu.
Lam Như Đình hỏi một câu.
– Là bên kia mời sang sao?
Người tới nói:
– Không có, là pháp sư tự sang.
Ba người hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu thấy Ngưu Hữu Đạo chủ động đi tìm Bạch Diêu, không tìm họ mà đi tìm Bạch Diêu, kết hợp với chuyện trước mắt ba người đều có thể cảm nhận được tiết tấu muốn gây chuyện dày đặc. vấn đề là bọn họ không biết rốt cuộc là có chuyện gì, phong cách làm việc của Ngưu Hữu Đạo kia thật là đáng ghét…
Trong thành, trong một hẻm nhỏ chật hẹp tối tăm, một thư sinh gầy yếu quần áo giặt đến mức sờn màu vội vàng đi đến cửa, rầm một cái đẩy cửa tiểu viện ra dọa cho mấy con gà con vội vàng chạy về phía gà mái mẹ.
Một phụ nhân sắc mặt xanh xao trong viện đang phơi quần áo trên sào trúc cũng bị động tĩnh này làm giật mình. Thấy là trượng phu của mình quay về thì không kìm được trừng mắt liếc, vỗ nhẹ ngực thở ra, nói:
– Hù chết người, còn tưởng rằng lại có bắt người giết người gì tìm tới nhà chúng ta, chàng làm vậy muốn đẩy cho sập cửa đấy à?
Nàng mắng.
Thư sinh hưng phấn không thôi, quơ một tấm thiếp mời tinh mỹ trong tay, mở ra xem nội dung bên trong nói:
– Phu nhân, nàng xem thử đây là cái gì?
Tiểu phụ nhân lườm hắn ta một cái.
– Thiếp không biết chữ, sao biết là cái gì? Mặt đỏ thế này, ăn phải thuốc chuột đấy à?
Thư sinh không để ý tới lời châm chọc của vợ mình, vẫn hưng phấn nói:
– Thiếp mời! Quận chúa Thương Thục Thanh phát cho ta thiếp mời, mời ta ngày mai đi sơn trang Dung Bình quận vương tụ hội, lấy thơ kết bạn!
Tiểu phụ nhân sửng sốt một chút, cũng có chút kinh ngạc, chợt khinh thường nói:
– Cái gì mà lấy thơ kết bạn, có phải là nói thứ tiếng không phải tiếng người, nói mấy lời gì mà người ta nghe chẳng hiểu, sau đó ăn ăn uống uống một bữa, chẳng có tác dụng gì không? Cùng lắm là chỉ giúp chàng no bụng được một bữa, có thể giúp toàn gia chúng ta hết đói sao? Theo thiếp thấy chẳng bằng cho một túi bột mì vẫn thực tế nhất!
Hứng phấn bị quét sạch, thư sinh tức giận nói:
– Dung tục!
Tiểu phụ nhân khinh bỉ nói:
– Chàng có bản lĩnh thì đừng dung tục cho ta xem thử, có bản lĩnh thì đi lấy thơ làm bạn một bữa về đừng ăn gì một năm đi!
Thư sinh quơ thiếp mời trong tay, cứng cổ nói:
– Cách nhìn của đàn bà! Nàng cho rằng thiếp mời của quận chúa ai cũng có sao? Nàng không thể xem giờ huyện Thương Lư này ai làm chủ? Nếu văn thơ có thể được quận chúa thưởng thức, có khi loạn thế thắng vào kinh thi cử, nói không chừng có thể trực tiếp làm quan, sau này có thể được hưởng bổng lộc!
Nghe thấy có thể làm quan ăn bổng lộc, tiểu phụ nhân hồ nghi nói:
– Thật?
Thư sinh chỉ ra bên ngoài nói:
– Nàng không thấy Ngô Phủ mở quán rượu kia có thể trực tiếp làm huyện lệnh rồi à?
Mắt tiểu phụ nhân chớp, lập tức nói:
– Dù sao chàng cũng chẳng có việc gì quan trọng, đi thì đi thôi, cứ coi như đi uống rượu một bữa, à, ngày mai lấy bộ quần áo mặt tết dưới đáy hòm ra mặc vào đi.
Đúng lúc thấy con gà mái dẫn đám gà con đi ngang qua, mắt thư sinh sáng lên, chỉ vào con gà mái nói:
– Giết con gà, tối nay ta phải ăn bồi bổ đầu óc, ngày mai phát huy cho tốt.
Tiểu phụ nhân lập tức nổi trận lôi đình gầm thét lên:
– Còn trông vào nó ấp trứng nở gà con, trông vào nó đẻ trứng bán lấy tiền, chàng còn không kiếm tiền được bằng nó, giết chàng đi bán cũng chẳng đáng tiền được như nó…
Có người muốn ăn gà, có người thịt gà hầm sẵn bày trước mặt lại ăn không có vị, thở ngắn than dài.
Ở một nơi vắng vẻ như huyện thành Thương Lư không có những nhà bác học đại nho thật sự, cho dù có, vùng đất nhỏ này cũng không giữ nỗi, đã rời đi từ sớm rồi. Lâm Thượng Pha cũng được coi là một người rất có học vấn trong huyện thành, vì vậy cũng nhận được thiệp mời.
Trên bàn đồ ăn chay mặn kết hợp, Lâm Thượng Pha nhấc đũa lên lại buông xuống, cầm tấm thiếp mời trên bàn xem đi xem lại, dường như xem đến mức hoa cả mắt, cuối cùng cầm tấm thiếp rời khỏi bàn, vứt lại vợ và nhi nữ, đi lòng vòng trong rừng trúc ngoài phòng.