Lăng Hàn thản nhiên nói:
– Ta biết mọi người không quá tự tin vào nhiệm vụ lần này, nhưng ta ở đây nói một câu, miễn ta còn đây thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Lần này ta chỉ phạt nhẹ, nếu ai còn định làm đào binh thì đừng trách ta xử phạt theo quân pháp.
Mọi người bĩu môi. Ngươi nói thì đơn giản, nhưng nếu thật sự đánh nhau với sơn tặc ngươi làm sao bảo đảm an toàn cho chúng ta?
Lăng Hàn mạnh mẽ ra tay trấn áp hết mọi người, ít ra trong thời gian ngắn không ai dám làm đào binh, nhưng nếu chiến đấu bắt đầu không chừng bọn họ sẽ thừa dịp chiến loạn chạy trốn.
Bọn họ ra khỏi cửa thành chạy hướng Loạn Phong sơn, nơi đó cách Thương Nguyệt thành bảy ngày đi đường. Dưới Loạn Phong sơn có một con đường buôn bán rất quan trọng nối Thương Nguyệt thành với Ba Vũ thành.
Hiện giờ có một nhóm sơn tặc gầy dựng hang ổ trên Loạn Phong sơn, thường sẽ đánh cướp thương lữ qua lại.
Thật ra mỗi năm đều có sơn tặc, thương đội quen rồi. Đa số sơn tặc sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ xin ít tiền trà nước. Nếu xảy ra ác chiến chắc chắn có người tử thương, sơn tặc không sợ chết sao?
Nhưng nhóm sơn tặc này khác, bọn họ tâm ngoan thủ lạt, gặp thương đội sẽ đuổi tận giết tuyệt, căn bản không chừa người sống. Bọn chúng rất gian xảo, nếu thương đội thuê lực lượng hộ vệ cường đại thì chúng sẽ né tránh, nếu có thể thành công thì sẽ không thương xót tiêu diệt nguyên thương đội.
Dọc đường đi Lăng Hàn đã đặt ra sách lược, trăm người giả làm thương đội dụ sơn tặc tấn công bọn họ.
Vì bảo đảm sơn tặc sẽ ra tay Lăng Hàn kêu mấy đỉnh Thánh Vương trốn vào trong thùng xe. Thật ra làm vậy dư thừa, vì đội bọn họ vốn không có bao nhiêu cao thủ, đỉnh Thánh Vương mới có sáu người.
Bọn họ đánh xe ngựa, không giấu tung tích, giơ cờ hiệu Thương Nguyệt quân. Nhưng người có kinh nghiệm nhìn sơ liền biết nhóm người này là tay mới.
Tàn binh yếu ớt cộng thêm thu hoạch tràn đầy, đây đúng là như đang nói to với người khác mau đến cướp bóc chúng ta đi.
Tuy kế hoạch này đơn giản nhưng vô cùng thực dụng. Đến khu vực Loạn Phong sơn không lâu Lăng Hàn phát hiện có người theo sau, hắn cố ý kêu đội xe đi nhanh, tỏ rõ ta đã biết không ổn phải chạy mau.
Chiêu này rất hữu dụng, hai canh giờ sau một đám người từ hai bên đường giết ra chặn lại đằng trước và đằng sau đường đi của họ.
Một sơn tặc cười tủm tỉm nói:
– Chúng ta chỉ cướp tiền, nên hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chờ chúng ta đi sẽ tha cho các ngươi tự do!
Đây là nói dối, nếu ai thật sự bó tay chịu trói thì chờ đợi là tay giơ đao chém.
Nữ Hoàng bước ra, tính cách kiêu ngạo như nàng không thích hợp bảo vệ người khác, nên nàng chủ công, Lăng Hàn chủ phòng.
Gió núi thổi váy dài Nữ Hoàng bay bay, vải dệt dán sát thân thể mềm mại vẽ ra dáng người hoàn mỹ vô khuyết. Một đống tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Sơn tặc huýt sáo nói:
– Đại mỹ nhân, gỡ khăn che mặt ra cho chúng ta xem đi!
– Lão cửu, không chừng nữ nhân này mặt xấu xí thì sao?
– Chỉ xem dáng người thì mặt xấu mấy lão tử cũng đè! Cùng lắm che mặt lại, tắt đèn thì đẹp cỡ nào cũng có ích gì.
– Ha ha ha!
Đám sơn tặc cười khả ố, ánh mắt dâm tà nhìn Nữ Hoàng. Sau mỗi lần đánh cướp nếu trong thương đội có nữ giới sẽ bị bọn chúng làm nhục.
Vèo!
Bóng người chợt lóe, Nữ Hoàng đã lao ra ngoài. Lý niệm của nàng rất đơn giản: Không thích thì giết.
Một đầu người bay lên trời, Nữ Hoàng đứng bên cạnh lão cửu, đối phương chỉ còn cái xác không đầu, cổ tuôn máu như suối.
Đám sơn tặc giật nảy mình, tốc độ rất kinh người, thực lực quá đáng sợ.
– Tiểu nương môn, dám giết người của chúng ta, lá gan to lắm.
Một người như là thủ lĩnh bước ra âm trầm nhìn Nữ Hoàng:
– Vốn định tha mạng cho ngươi nhưng ngươi cứ muốn tìm đường chết!
Thủ lĩnh phất tay nói:
– Giết hết tất cả!
Đám sơn tặc hét to xông lên, năm người một tiểu tổ hình thành trận thế đặc biệt hòa cùng nhau, công hay phòng đều tăng uy lực mảng lớn.