Vèo!
Có một người lao ra đứng trước mặt Lăng Hàn.
Đó là một nam nhân mặt mũi bình thường, chắp tay hướng Lăng Hàn:
– Vị huynh đệ này, ta không muốn bị thương huynh, hay là tự nhận thua đi?
Ánh mắt Lăng Hàn hung tợn, người thừa dịp hắn nguy nan tấn công thì hắn chẳng cần khách sáo.
Lăng Hàn bình tĩnh nói:
– Biến!
Người kia cười khẩy nói:
– Xem lòng tốt của ta là lòng lang dạ thú?
Người đó xông vào Lăng Hàn, gã cho rằng hiện tại hắn bị thương như thế thì chỉ một kích nhẹ nhàng có thể hạ gục hắn.
Vì vậy người này hết sức cẩn thận kiểm soát lực lượng tránh cho đánh chết Lăng Hàn.
Lăng Hàn bóp cổ người đó đập xuống đất.
Rầm!
Người đó bị đập mạnh xuống đất chưa kịp đứng lên đã bị Lăng Hàn đạp trên đầu.
Người kia tức giận quát:
– Thả chân ra!
Quá mất mặt.
Hai tay người đó chống mặt đất muốn đứng dậy.
Lăng Hàn phớt lờ kẻ đó, hắn nhìn hướng Đinh Hổ trên đài cao rồi chân phải nhấn một cái. Người dưới chân Lăng Hàn bị nhấn đầu vùi vào nham thạch cứng rắn.
Nham thạch nơi này rất cứng, có thể chịu được lực lượng Sáng Thế cảnh đánh phá, vậy mà Lăng Hàn một cước đạp đầu người kia lún xuống, đây là khái niệm gì?
Người bị đạp đầu hai tay rũ xuống, đã xỉu.
Chân Lăng Hàn đạp đầu người kia, mắt nhìn Đinh Hổ chằm chằm tỏ rõ khiêu khích: Tới đây đi, ngươi có chiêu gì tiểu gia nhận hết!
Bá khí!
Mọi người đều là sững sờ câm nín. Tiểu tử này quá mạnh, công khai đối chọi là một vị phó thống lĩnh, chẳng lẽ ngươi không biết phó thống lĩnh này sẽ tọa trấn tại đây trăm năm sao? Nếu ngươi không bị loại thì trong trăm năm sống dưới bóng ma của đối phương.
Càng nhiều người sôi sục máu nóng, cảm thấy thế này mới gọi là nam nhân, là võ giả.
Thất phu nóng giận máu phun năm thước.
Ngón út Đinh Hổ nhúc nhích, đây là dấu hiệu gã sắp không kiềm được sát ý. Nhưng nếu lúc này Đinh Hổ mà giết người sẽ bị Long, Đoạn gia nhằm vào, rất có thể bắt gã đền mạng.
Ba gia tộc lớn đối chọi nhau, đặc biệt Đinh gia có tiền khoa. Vì Đinh gia hại Hồ gia quyền quý gặp họa lớn ngập đầu, ai không lo đề phòng bọn họ?
Có cơ hội, về sau rồi sẽ có cơ hội!
Đinh Hổ tự nhủ lòng, gã nhắm mắt lại không để bụng Lăng Hàn khiêu khích. Đinh Hổ không hiểu sao trông thấy Lăng Hàn là thấy ghét rồi, nếu không như thế gã đã chẳng nhanh vậy buộc thiên tài tư chất tam tinh rưỡi đứng về phía đối lập Đinh gia. Có lẽ vì Đinh Hổ thấy căm hận Đinh gia ánh trong mắt Lăng Hàn chăng?
Nửa canh giờ sau, lại người tham lam công kích Lăng Hàn, cho rằng hắn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không thể tiếp tục vũ dũng vậy nữa. Nhưng kết quả tương tự, bị Lăng Hàn đè xuống đất đạp lún vào nham thạch.
Bá khí như thế không ai bằng.
Sau đó không còn ai dám khiêu chiến Lăng Hàn, hắn quá mạnh.
Chưa tới ba ngày mười đội trưởng đều nổi bật, mọi người có con mắt, liên tục thắng hơn mười trận là đủ biết mạnh rồi, đừng đi lên tự chuốc khổ.
Tiếp theo là phân phối nhân viên mười đội.
Mỗi người có thể chọn đi theo đội trưởng nào, đội trưởng có thể chọn đồng ý nhận hay không, đây là trao đổi hai chiều. Khi mọi người tuyển chọn xong những người còn lại dù muốn hay không chỉ có thể tùy cơ nhét vào đội nào chưa đầy trăm người.
Lăng Hàn đứng thẳng, máu chảy ròng ròng, ý chí võ đạo Trảm Trần cảnh tàn phá máu thịt của hắn, dù là Bất Diệt Thiên Kinh cũng không thể xua đuổi nó, cách biệt cảnh giới quá lớn.
Lăng Hàn như con sói cô đơn, bị thương chảy máu nhưng chiến ý càng nóng bỏng, càng đáng sợ.
Nữ Hoàng không chút do dự chọn Lăng Hàn làm đội trưởng, còn lại không ai dám chạy tới chỗ hắn.