Hai mắt anh sáng rực nhìn cô, trong mắt lóe ra ánh chói lọi, khiến người ta khó lòng khước từ.
Đây nào phải thương lượng, đây chính là mệnh lệnh.
Hứa Trúc Linh mím môi, trong khoảng thời gian này quả thật đã bỏ qua anh.
“Chồng ơi… Em sai rồi, sau này anh chú ý đến anh thêm được không?”
“Mỗi tối trở về phòng ngủ, mỗi ngày ít nhất cũng phải ăn cơm với anh một lần. Buổi sáng ra cửa ôm một lần, buổi tối về ôm một lần. Một ngày không thể rời khỏi tâm mắt anh quá tám giờ, ra ngoài với Diệu Miêu và Phó Miêu cũng phải nói cho anh biết, đi đâu làm gì cũng thế, không thể cứ thích gì làm nấy.”
“Từ khi trong nhà có người ngoài, em không quan tâm chồng em đói bụng khát khô, béo hay gầy. Ngay cả hoàng đế cổ đại cũng có chuyên chế như em đâu, muốn tống anh vào lãnh cung cũng cần lý dol”
“Ghen… Ghen tị… Anh ăn dấm chua của Diệu Miêu với Phó Thanh Viên…
Một người là con gái, một người là em trai, Cố Thành Trung, anh thế mà coi được àiI”
“Câm miệng, dấm chua của đứa nhỏ anh cũng ăn, đừng nói là hai đứa lớn đùng như thết”
Cố Thành Trung hơi xù lông nói.
Hứa Trúc Linh cười nghẹn, lúc anh anh cứ như mèo bị giãm phải đuôi ấy.
Ngay cả tức giận… Cũng nhìn đẹp như vậy, thậm chí cô còn thấy khá đáng yêu nha.
“Được rồi được rồi.” Đôi tay nhỏ bé của cô vuốt ve lồng ngực anh, của anh trơn bóng, khỏi phải nói, cảm giác rất tuyệt.
Dường như, càng thêm nhanh thêm mạnh, cơ ngực càng trở nên mê người, cứng rắn.
Cô còn chọc chọc theo bản năng, hai mắt sáng rực lên: “Cố Thành Trung, anh đi tập gym hả, dáng người đẹp thế này”
“Cảm ơn em đã khen tặng, là do em để anh phát nghẹn đấy.”
“Nghẹn?”
“Ừm…” Cố Thành Trung bất lực lắc đầu, đành phải nói chuyện của anh và Phó Thiết Ảnh cho cô: ‘Nếu em không đút anh ăn no, mai anh sẽ đi đánh nhau với tên đó một chút.”