Lăng Hàn đứng vững bước chân nhìn hướng Đinh Hổ, mắt rực cháy đấu chí và coi rẻ rõ rành rành.
Đinh gia các ngươi chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ!
Đường đường là lão tổ Trảm Trần mà hai lần xuống tay một tiểu bối, một kích không đánh trúng còn quê quá hóa giận, thật là vô sỉ!
Bên kia, Nữ Hoàng sôi trào sát ý, phạm vi mười trượng quanh người nàng không ai dám đứng, đều thụt lùi lại nếu không trái tim của họ sẽ bị chấn nổ.
Nhưng Nữ Hoàng không lỗ mãng tấn công. Nàng kiêu hãnh nhưng không phải loại người lỗ mãng thiếu não, nếu không thì sao có thể ngồi trên ngai vàng Loạn Tinh hoàng triều trăm vạn năm? Đã sớm bị người thu vào hậu cung kim ốc tàng kiều.
Hiện tại… phải nhịn!
Nữ Hoàng siết chặt hai nắm tay, mắt rực cháy lửa giận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Đinh Hổ đã chết mấy ngàn lần.
Toàn trường tĩnh lặng, ai đều đoán ra là Đinh Hổ ra tay, nhưng ai dám chỉ trích một vị lão tổ Trảm Trần?
Mạo Thư Ngọc ngập ngừng muốn nói lại thôi, phụ thân có lệnh nghiêm khắc nàng chỉ có thể tự lo thân mình, đừng sinh ra gút mắt gì với ba gia tộc lớn.
Đinh Hổ thản nhiên nói:
– Lúc trước đánh nhau số ba năm chín không bị năm năm bảy bốn đánh bay khỏi sân, nhưng năm năm bảy bốn cũng bị ba năm chín không tổn hại nặng. Trận này xem như năm năm bảy bốn miễn cưỡng thắng.
Ba năm chín không là số của Đinh Khiếu Trần, năm năm bảy bốn là của Lăng Hàn, theo Lăng Hàn giải thích thì Đinh Khiếu Trần đánh nhau ngang tài ngang sức với hắn, tuy bị đá bay nhưng gã cũng tổn hại nặng Lăng Hàn.
Bà mợ nó, ngươi còn muốn mặt mũi không?
Rõ ràng là Đinh Khiếu Trần thua thảm, là ngươi đánh Lăng Hàn bị thương. Giờ vô sỉ chuyển ‘công lao’ lên đầu Đinh Khiếu Trần là sao?
Đúng vậy, Đinh Hổ xuống tay với Lăng Hàn là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng nếu là Đinh Khiếu Trần thì đó là cùng cảnh giới đánh nhau, tuy vẫn kém một tiểu cảnh giới nhưng miễn cưỡng xem như công bằng.
Dùng từ hình dung công lao không khoa trương, nếu không phải Đinh Khiếu Trần thật sự bị đá bay ra ngoài có lẽ Đinh Hổ sẽ đổi trắng thay đen phán Lăng Hàn thua.
Đinh Hổ dứt lời, một ngàn người xôn xao.
Đã thấy vô sỉ nhưng lần đầu tiên gặp mặt dày đến mức này.
Đinh Hổ quét mắt hổ:
– Hừ!
Uy nhiếp đáng sợ quét qua, đè xuống bất mãn của mọi người.
Ai dám xúc phạm uy nghiêm của lão tổ Trảm Trần?
Toàn trường tĩnh lặng.
Đinh Hổ vừa lòng gật đầu nói:
– Tiếp tục khiêu chiến đi!
Mọi người biến sắc mặt.
Ý của Đinh Hổ là không để Lăng Hàn nghỉ ngơi, hiện giờ có thể khiêu chiến với hắn. Nhưng Lăng Hàn bị một vị lão tổ Trảm Trần tổn hại nặng, không có thời gian nghỉ ngơi thì sao chịu nổi công kích từ người khác? Có lẽ một Hằng Hà cảnh đủ sức đánh bại hắn.
Thật độc ác!
Tuy Đinh Khiếu Trần thua, mất sức chiến đấu, không có duyên với chức đội trưởng nhưng Đinh Hổ không định cho hắn làm đội trưởng.
Đinh Hổ nhếch môi cười, một tiểu tốt bình thường mà mơ đấu với Đinh gia?
Nực cười!
Gã có một vạn loại thủ đoạn đùa chết Lăng Hàn!
Lặng im giây lát rồi chiến đấu tiếp tục, Đinh Hổ sắc mặt âm trầm như đít nồi, vì Lăng Hàn đứng ngạo nghễ tại chỗ, chảy máu ròng ròng vậy mà không ai khiêu chiến với hắn.
Đám người này!
Đinh Hổ cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích, gã đã nói có thể ‘khiêu chiến’ nhưng không ai tấn công Lăng Hàn, những người này muốn làm phản gã sao?
Đinh Hổ quét mắt qua, mọi người cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Mỗi người có một lằn ranh giới hạn, cách làm hôm nay của Đinh Hổ đã chạm đến điểm giới hạn đó.
Võ giả chỉ tôn trọng thực lực!
Nếu Đinh Hổ điểm danh ai khiêu chiến Lăng Hàn thì không người nào chịu nổi áp lực này, sẽ có người ra tay. Nhưng pháp không trách chúng, Đinh Hổ nhà ngươi không thể xử phạt tất cả chúng ta đi?
Vì vậy không ai đứng ra khiêu chiến với Lăng Hàn, dù hiện tại thắng hắn thì sau này sẽ bị người khinh bỉ, đội trưởng như vậy ai thèm phục?