“Vô Nhai!”
Đoàn Hoàng giơ tay chộp lấy cánh tay của Đoàn Vô Nhai, vẻ mặt phức tạp.
Lão ta không thể nào ngờ, lão ta kiên quyết muốn giết Đoàn Vô Nhai nhưng ngay tại khoảnh khác này, Đoàn Vô Nhai lại không hề sợ hãi, xuất hiện bên cạnh để bảo vệ lão ta.
Lòng lão ta thấy hơi hối hận.
Nghe Đoàn Vô Nhai chất vấn, cao thủ Hoàng tộc họ Vũ kia chẳng thèm nhìn ông ta lần nào.
Đôi mắt sắc như chim ưng nhìn Dương Thanh chăm chằm.
Khí thế võ thuật kinh khủng ập thẳng về phía Dương Thanh.
Dương Thanh bình tĩnh, anh cũng bộc phát hơi thở võ thuật Siêu Phàm Cảnh, để nó bay sang chỗ đối phương.
“Âm ầm ầm!”
Hai khí thế võ thuật kinh khủng va chạm vào.
nhau, giống như trời giáng đại nạn, mặt đất run rẩy kịch liệt. Những phần làm bằng thủy tinh ở những tòa kiến trúc gần hai người vỡ tan.
“Chuyện này…”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Vũ ai cũng ngỡ ngàng, ngạc nhiên không thể tin nổi.
Cuối cùng, lão ta dừng ở chỗ cách Dương Thanh khoảng năm sáu mét.
Lão ta chợt nói: “Cậu là Dương Thanh tự xưng là Vương của Yến Đô à?”
Mắt Dương Thanh chợt loé lên, không ngờ đối phương lại biết mình.
“Tôi chưa bao giờ tự phong mình là Vương, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tự phong Vương ở Yến Đô!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.