Mặc dù Đoàn Vô Nhai không rõ lắm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta có thể cảm nhận được Dương Thanh có vài phần lo lắng.
Ông ta vốn không có ý định tranh giành ngôi vị, bây giờ rời đi mà không có bất kỳ gánh nặng †âm lý nào.
Ngay lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bao trùm cả Hoàng tộc họ Đoàn.
“Đoàn Hoàng, gan các người lớn lắm, không ngờ lại dám giết cả người của Hoàng tộc họ Vũ tôi!”
Một giọng nói như đến từ chín tầng trời đột nhiên giáng xuống.
“Ai?”
Mặt Đoàn Hoàng chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh lùng quát.
Đúng lúc này, một hơi thở võ thuật kinh khủng giáng từ trên trời xuống bao phủ toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn.
“Âm!”
Giây tiếp theo, một tiếng vang khổng lồ, trong lúc mọi người đang ngơ ngác thì trong nháy mắt, điện Đoàn Hoàng vốn đã điêu tàn hoá thành đống phế liệu.
Hơi thở võ đạo trên người Đoàn Hoàng bùng nổ, chỉ thấy áo bào vàng của lão ta rách toạt.
Lão ta đứng một mình trên đống phế tích, khoé miệng có vết máu.
Không ai thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe được một giọng nói như đến từ chín tầng trời mây, ngay sau đó điện Đoàn Hoàng sụp đổ, Đoàn Hoàng bị thương.
“Phụ hoàng!”
Đoàn Vô Nhai thấy cảnh tượng này, sau khi ngỡ ngàng một lúc, mặt biến sắc, chuyển động chân vọt đến bên cạnh Đoàn Hoàng.
Mặc dù ông ta và Đoàn Hoàng cãi nhau đến mức cạch mặt nhưng từ trước đến giờ ông ta chưa từng có suy nghĩ từ bỏ người bố này.
Bây giờ Đoàn Hoàng bị thương, ông ta cũng thấy rất khó chịu.
Dương Thanh nheo mắt nhìn về một hướng, sắc mặt hơi khó chịu, tất nhiên anh hiểu rõ chuyện gì mới vừa xảy ra.
Hiển nhiên là cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, một chiêu thôi đã huỷ diệt cả cung điện, còn làm Đoàn Hoàng bị thương nặng.