Những gì lão ta nên nói đều đã nói rồi, phải đối phó với Vũ Vũ Lan thế nào thì chỉ có thể tùy thuộc vào Dương Thanh thôi.
Hai người im lặng năm phút, Dương Thanh lên tiếng phá vỡ im lặng trước: “Tôi vẫn muốn ở bên vợ và con gái tôi cả đời, đã vậy thì tôi chỉ có thể tự tay giết Vũ Vũ Lan thôi!”
Giờ phút này, anh vô cùng kiêu ngạo, giọng điệu cũng đầy tự tin.
Điều này khiến Đoàn Hoàng có ảo giác như: Dương Thanh thật sự có thể giết chết Vũ Vũ Lan.
Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật hiện tại của Vũ Vũ Lan, lão ta vấn không tin, dựa vào một cao thủ chỉ mới bước vào Siêu Thàm Nhất Cảnh mà có thể giết được Vũ Vũ Lan ở Siêu Phàm Tam Cảnh.
Tất nhiên lão ta sẽ không nói ra.
Đột nhiên, trong đầu lão ta lóe lên một suy nghĩ táo bạo, lão ta nhìn chăm chằm vào Dương Thanh rồi nói: “Bây giờ, chỉ có cách cậu thừa kế Đế Thôn rồi thì có lẽ sẽ có hy vọng đối phó được với Hoàng tộc họ Vũ”.
“Người ta đồn cao thủ ở Đế Thôn nhiều như mây, lời đồn là vậy, cho dù thực lực của cao thủ ở Đế Thôn có tệ hơn nữa thì mạnh nhất cũng là Siêu Phàm Cảnh đúng không?”
“Nếu không có sự che chở của các cao thủ hàng đầu Đế Thôn thì cậu với Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên chết chắc!”
“Thậm chí cả vợ cậu, tất cả những người có liên quan đến cậu đều sẽ gặp phải thủ đoạn thâm độc của bà ấy!”
Đoàn Hoàng vừa dứt lời, một luồng khí thế cuồn cuộn từ trong cơ thể Dương Thanh bộc phát ra ngoài.
“Nếu bà ta dám làm tổn thương một người bên cạnh tôi thôi thì sẽ giết hết cả nhà bà ta!”
Dương Thanh giận dữ nói, giống như ác quỷ đến từ chín tầng địa ngục.
Ngay cả Đoàn Hoàng cũng cảm thấy lạnh đến thấu xương.
“Ân oán giữa tôi với Hoàng tộc họ Đoàn chấm dứt tại đây!”
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Thanh thấp giọng nói: “Tất nhiên, nếu Hoàng tộc họ Đoàn muốn gây phiền phức cho tôi thì tôi dang hai tay chào đón, nhưng lần sau Hoàng tộc họ Đoàn chắc chăn sẽ bị tiêu diệt!”
“Ngoài ra, tôi sẽ đưa nhóm Đoàn Vô Nhai đi, nếu Vũ Vũ Lan đến Hoàng tộc họ Đoàn, ông cứ nói thật cho bà ta là được, có gì thì nhäm vào tôi”.