“Thân phận thì sao?” Vân Yến nhíu mày.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Con người! Ngươi đã biết tên ta rồi thì nên chịu trách nhiệm với ta đi!” Nguyệt Dực thẹn quá hóa giận, quyết không chịu khuất phục trước cô.
Vân Yến: “…” Chịu trách nhiệm?
Từ khi nào biết tên một người là phải chịu trách nhiệm với người đó vậy?
“Dơi con, ngươi từ đâu chui ra?” Vân Yến lại mau chóng lảng sang chủ đề khác.
“Ngươi không muốn chịu trách nhiệm với ta hay sao?” Nguyệt Dực nhấp môi, bộ dạng cực kì đáng thương.
Vân Yến nuốt nước bọt, cổ họng cô hiện giờ đột nhiên khó chịu đến mức muốn giết người.
Đột nhiên muốn nôn quá.
Quả nhiên cô không nên đụng chạm nhiều vào bọn dơi.
Mùi hôi không khác gì bọn sói.
“Con người… cô không phải là đang thèm khát ta đấy chứ?” Nguyệt Dực thấy biểu hiện kì lạ của cô liền lúng túng hỏi.
Đồng thời khuôn mặt của Nguyệt Dực cũng đỏ lên, trông vô cùng gợi cảm.
Nguyệt Dực vừa dứt câu, Vân Yến đã chạy ra ngoài nôn mửa một trận.
Nguyệt Dực: “…”
Hệ thống: “…”
“Con người… Ngươi thế mà lại dám nôn khi nói chuyện cùng ta!” Tay Nguyệt Dực liên tục đập mặt đất bày tỏ mình đang rất tức giận.
Ở bên ngoài, Kim Bảo lo lắng nhìn vào trong, thấy được Vân Yến đang chạy ra ngoài, nó liếc nhìn Nguyệt Dực đầy âm trầm.
Con dơi cổ quái này dám làm cho chủ nhân khó chịu?
Khuôn mặt Vân Yến tái nhợt, cô đập nhẹ đầu Kim Bảo một cái, cả hai như tâm linh tương thông liền hiểu được ý nhau.
Kim Bảo mau chóng đi vào phòng, nhanh như chớp mà đứng bên Nguyệt Dực rồi đột nhiên mở miệng nói với nó, “Ngủ ngon.”
Ngay lập tức Nguyệt Dực liền cảm thấy mí mắt mình nặng dần, cả người mệt mỏi đến mức tay chân đều tê liệt cảm giác, bây giờ Nguyệt Dực chỉ muốn ngã xuống ngủ một giấc thật say.
Hình ảnh trước mắt của Nguyệt Dực mờ dần rồi đen hẳn, Nguyệt Dực đang rất cố gắng để tỉnh táo nhưng không thành, kết cục cậu đã không chút phản kháng mà ngủ thiếp đi.
Vân Yến nôn một hồi cũng không ra gì, quyết định vào phòng trở lại.
Khuôn mặt cô hiện vẫn chưa hết tái nhợt, cô chỉ vào cậu bé đang ngất xỉu, ghét bỏ nói.
“Vứt nó ra biển đi, hôi quá.”
“Vâng thưa chủ nhân.” Kim Bảo vẫn luôn giữ hình dạng rùa biển của mình, đến gần Nguyệt Dực, miệng mở to ra gặm cả người cậu vào mồm.
Sau đó Kim Bảo liền ngoan ngoãn rời đi khỏi phòng.
Căn phòng như cũ trở lại yên tĩnh, gió biển từ cửa sổ ùa vào mát lạnh.
“Ký chủ?” Mãi không thấy Vân Yến cử động mà cứ đứng im một chỗ, 000 có chút lo lắng gọi.
“Có chuyện gì?” Vân Yến lãnh đạm đáp lại.
“Ừm… Cô dị ứng với huyết tộc à?” 000.
Vân Yến chỉ vào mũi của mình, sau đó chầm chậm giải thích: “Nguyên chủ có dòng máu của thợ săn nên mũi rất nhạy, mùi của dơi và sói rất hôi vì thế đôi khi sẽ dẫn đến việc cơ thể xảy ra phản ứng sinh lý.”
Hệ thống gật gù, sau đó lại tiếp tục hỏi cô: “Ký chủ, có phải cô nên tìm hiểu về thân phận của con dơi con lúc nãy không?”
“Không cần thiết phải làm như vậy, sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng.” Vân Yến thần thần bí bí nói một câu rồi đi ngủ, bù đắp thời gian nghỉ ngơi cho bản thân.
Cô sẽ không nói là cô buồn ngủ quá nên lười làm đâu.
Khu vực chính của huyết tộc là một khu vực bí mật, hầu hết chỉ có huyết tộc biết đường vào, đương nhiên nhiều lúc cũng có vài con người lạc đường đi vào.
Nhưng kết cục của những người lạc đường đó cũng chỉ có một — chính là bị rút cạn kiệt máu cho đến khi chỉ còn bộ xương khô.
Những người từng đến đây chắc chắn là đều biết bên trong khu vực đó là một khoảng rộng lớn, bức tường được sơn màu đen và đỏ, sàn nhà thì được lót bằng thảm nhung sang chảnh.
Không những thế, trên bức tường còn được treo những bức ảnh chân dung khác nhau, phía dưới có chú thích đầy đủ.
Những người đó chính là những cựu chủ tàu, cũng chính là những huyết tộc đã tạo ra các kế hoạch để lừa con người lên thuyền để nuôi béo rồi biến con người trở thành bình máu di động cho những huyết tộc khác.
Mà hiện tại trong khu vực này là toàn bộ số huyết tộc có ở trên thuyền này, từ huyết tộc thuần chủng cho đến huyết tộc cấp thấp, các huyết tộc cấp thấp hoặc là có địa vị không cao lắm đa số đều bị thương, hoặc là cúi đầu không dám nhìn ở phía trên.
Ngược lại những huyết tộc thuần chủng và có địa vị cao đều ngẩng cao đầu, tuy nhiên đều là khuôn mặt lo lắng nhìn lên người phía trên.
Nam huyết tộc mà bị Vân Yến đả thương bây giờ đang quỳ xuống trước mặt người phía trên, vẻ mặt cực kì đau khổ.
“Mọi người đã tập trung đầy đủ hết chưa?” Người phía trên kia hỏi.
“Thưa ngài, đã tập trung đầy đủ cả rồi nhưng hơn phân nửa đều đã bị đả thương bởi đứa con gái loài người kia.” Nam huyết tộc rất thành thật trả lời.
“Vậy à?” Người phía trên hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, “Nghe nói Sở gia chủ bị thương, không những vậy mà còn quên hết phần ký ức lúc ở cùng cô gái tên Du Sương đó?”
“Vâng, hiện tại Sở gia chủ vẫn còn hôn mê, không những thế, nửa tàu trước do huyết tộc ta nắm giữ, còn nửa tàu sau bị một cái gì đó chắn lại, huyết tộc chúng ta không thể vào được.” Nam huyết tộc nhăn mày báo cáo.
Người phía trên híp mắt không nói gì, nhưng các huyết tộc còn lại vẫn có thể cảm nhận được rằng hắn đang rất tức giận.
Cửa sảnh bị mở ra, một người đàn ông bước vào, trịnh trọng nói với âm lượng vừa đủ lớn cho người phía trên nghe, “T đại nhân, tôi có việc muốn nói với ngài, là việc rất quan trọng.”