Đường Tam gật gật đầu, nói: “Cụ thể là bao nhiêu, bây giờ không phán đoán được, nhưng một khi thành công, tuyệt đối là bồn đầy bát. Tài nguyên đổi được từ tiền lời lần này, đoán chừng có thể đủ cho chúng ta tiến giai.”
“Cái gì? Thật sự? Làm đi!” Độc Bạch là người đầu tiên không chút do dự đáp ứng.
Lời này nếu người khác nói ra hắn tuyệt đối không tin, nhưng lần trước Đường Tam đã dùng hành động chứng minh, Độc Bạch đột phá thành công Tứ giai. Nương theo Thiên Hồ Chi Nhãn tiến giai, hắn cũng dần hiểu rõ, Thiên Hồ Chi Nhãn muốn tăng lên vấn đề là cần cố gắng tăng lên Tinh Thần Lực. Tinh Thần Lực và Thiên Hồ Chi Nhãn có chung nhịp thở. Mà muốn tăng lên Tinh Thần Lực, trừ tu luyện Tử Cực Ma Đồng, biện pháp tốt nhất chính là phục dụng thiên tài địa bảo về phương diện này. Những vật này có giá trị không bình thường, trong cửa hàng bán lẻ không có bao nhiêu. Thế nhưng chỉ cần có tiền, có gì không mua được sao?
Từ Tam giai đến Tứ giai, Độc Bạch đã thoát thai hoán cốt, rút cuộc cũng không còn cảm giác mình là phế vật, tăng lên tu vi vẫn là mong muốn hắn khát vọng nhất.
Cố Lý nhìn Độc Bạch một cái, cũng nhẹ gật đầu nói: “Ta cũng làm. Nhưng mà, hành động này lớn mật đến cỡ nào? Có chết hay không?”
Đường Tam nói: “Ta nắm chắc tám chín phần sẽ không.”
“Ta đồng ý.” Cố Lý gật gật đầu.
Trình Tử Chanh không mở miệng, mà quay đầu nhìn Vũ Băng Kỷ.
Vũ Băng Kỷ nhún vai, nói: “Đừng nhìn ta, ta chỉ là đội trưởng trên danh nghĩa, các ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Ta tin Tiểu Đường còn hơn các ngươi một chút. Tiểu Đường, ngươi nói cho chúng ta nghe, ngươi muốn mang chúng ta sáng tạo kỳ tích như thế nào.”
Đường Tam buồn cười nói: “Được, ta an bài một lát. Trong năm người chúng ta, tốc độ nhanh nhất chính là Chanh tử sư tỷ, ta có thể dùng Phong nguyên tố hỗ trợ thêm. Hai người chúng ta tốc độ rất nhanh, mà bản thân Sáp Sí Hổ ở phương diện tốc độ cũng rất mạnh, nhưng khi phi hành do thân thể lớn nên không bằng sư tỷ, do đó ta tính toán, chủ lực là Chanh tử sư tỷ, ta phụ trợ. Đại sư huynh, ba người các người thì làm như thế này …”
Lập tức, Đường Tam đem suy nghĩ của mình nói cho bọn họ, tính toán này trước khi lên đường hắn đã nghĩ kỹ. Mà hiện tại trừ Uông Ngôn là biến số không lường trước được, còn lại vẫn phát triển theo tưởng tượng của hắn.
Nghe hắn giảng thuật, sắc mặt mọi người dần thay đổi. Dù tất cả đều có lòng tin với Đường Tam, nhưng trên mặt cũng dần lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đường Tam rất chăm chú, hiển nhiên đây không phải là tính toán hắn mới nghĩ ra, hắn kín đáo phân tích mỗi loại khả năng, đem những khả năng này phân tích triệt để.
“Cho nên, điểm trọng yếu nhất là, trong khi các ngươi hành động, tận khả năng không lộ diện trước mặt tiểu đội học viện Gia Lý. Nếu chúng ta âm thầm hoàn thành tất cả, chính là hoàn mỹ nhất.”
Vũ Băng Kỷ ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Tiểu Đường a Tiểu Đường, ta biết ngươi vốn lớn mật, nhưng không ngờ ngươi gan to bằng trời, đây là muốn lấy xà nuốt tượng a!”
Đường Tam mỉm cười nói: “Đại sư huynh, cầu phú quý trong nguy hiểm, đây không phải đạo lý này sao? Lần trước lúc mới đi, không phải ngươi cũng không tin tưởng chúng ta có thể đánh chết Sáp Sí Hổ sao? Kết quả chúng ta mang về hai đầu. Lần này vì cái gì mà không mang về nhiều hơn một chút. Các ngươi ngẫm lại xem, nếu như ta tính toán thành công, như vậy thu hoạch của chúng ta không phải có thể giúp mọi người tiến giai sao?”
Vũ Băng Kỷ không lên tiếng mà nhìn về ba người kia, “Các ngươi nghĩ như thế nào?” mọi người là một đoàn thể, loại chuyện này khẳng định cần được tất cả đồng ý. Độc Bạch phất tay nói: “Làm đi!”
Trình Tử Chanh liếc mắt nói: “Không cần ngươi nhiều lời, ngươi chỉ là vật biểu tượng, nói như ngươi trọng yếu lắm ấy.”
Độc Bạch ưỡn ngực nói: “Ta vốn rất trọng yếu. Ta đúng là vật biểu tượng, nhưng không có số mệnh chi lực của ta, các ngươi có thể đảm bảo thành công sao?”
Cố Lý nói: “Vật biểu tượng đúng là có ích hơn nhiều rồi. Ta cũng đồng ý. Tính toán này của Tiểu Đường nhìn qua rất lớn mật nhưng từ những lời hắn nói, xác suất thành công khá cao, hơn nữa, coi như không thành công, chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra.”
“Chanh tử, ngươi thì sao?” Vũ Băng Kỷ nhìn về phía Trình Tử Chanh. Trong kế hoạch của Đường Tam, hành động của nàng là trọng yếu nhất.
Trình Tử Chanh gật gật đầu nói: “Các ngươi đều đồng ý, ta làm sao lại phản đối chứ. Ta cũng tin tưởng bản thân, dù là Bát giai Sáp Sí Hổ, muốn đuổi theo ta cũng cần thời gian, về phần Cửu giai, không phải còn có trấn trưởng sao.”
Đường Tam đưa tay phải ra, hào quang trong mắt lập loè: “Quyết định như vậy đi.”
Mọi người cũng giơ tay ra, chồng lên tay hắn, ánh mắt năm người cùng giao nhau, toát ra tràn đầy phấn khởi.
Bởi vì cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, với hành động lần này, Đường Tam tự mình đặt cho nó một cái tên, gọi là “Xua Hổ nuốt Sói”.
Lời tác giả: “Cuốn thứ ba đã kết thúc. Cuốn này ta dần dần bày ra bố cục của học viện Gia Lý cùng thành Gia Lý, cũng để cho Đường Tam và Mỹ công tử có tiếp xúc chính diện. Phương thức để họ tiếp xúc, ta đã nghĩ khá lâu, quan trọng là phải hợp lý, và cũng cần thú vị, cho nên mới có hình tượng “Tu La” xuất hiện. Trong suy nghĩ, ta hy vọng tương lai, Đường Tam sẽ dùng hai thân phận xuất hiện trước mặt Mỹ công tử, còn trong mắt nàng, Đường Tam và Tu La là hai người khác biệt. Cốt truyện sẽ rất thú vị, ta cũng đã nghĩ nhiều tình huống hay ho, về sau sẽ lần lượt xuất hiện trước mặt mọi người. Cuối cùng, lần nữa cảm tạ mọi người ủng hộ Đấu La. Yêu mọi người”.