Tạ Toàn nhíu nhíu mày, anh quay phim là dân New York bản xứ, cũng đã kinh qua đủ loại đủ kiểu giọng Mỹ, nếu như anh ta cũng thấy nhanh thì xem ra đúng là có hơi nhanh thật rồi.
Quay phim ở bên này không giống như trong nước, đoàn phim không cung cấp phương tiện gì cho việc ăn ở của nhân viên. Ăn cái gì, ngủ ở đâu đều phải tự mình sắp xếp. Hàng ngày sẽ có người của đoàn phát thông báo, diễn viên tự đến trường quay sao cho đúng giờ. Thẩm Triệt không có thừa thãi tiền mà đi thuê khách sạn, cũng may là địa điểm quay cách cũng không xa, hàng ngày đi đi về về từ phim trường về chung cư cũng tạm ổn. Chỉ là có đôi khi trời chưa sáng đã bắt đầu quay, hoặc cá biệt có khi quay tới những cảnh ban đêm thì cậu mới tìm một khách sạn bình dân nào gần đó ở tạm. Nếu quay về thì tiền taxi có khi còn cao hơn cả tiền thuê phòng nữa.
Tuy rằng tiến độ quay phim rất gấp nhưng mỗi ngày, Thẩm Triệt vẫn tranh thủ thời gian viết mail cho Tần Tu.
Người nhận: [email protected]/* */
Chủ đề: Ngày đẹp trời mùng 9 tháng 10 năm 20XX
Dear Hoa khôi trường.
Hôm nay lại mất ngủ, quay phim không suôn sẻ lắm, đạo diễn chỉ hận không thể đập cho tui một trận.
Thực ra tôi hơi bị tâm đắc với vai diễn này. Khó có được một vai diễn lại giống tôi như vậy, cũng là một người đang dốc hết sức ở nước ngoài, đã trải qua đủ kiểu suy sụp lớn có nhỏ có, nếm trải ngọt ngào, cũng từng phải đi qua đường vòng.
Lại nói, dạo gần đây, hình như tôi đặc biệt thấy hứng thú với phim nhựa và kịch đề tài về những khó khăn trong cuộc sống vậy, giống như 《Death of the salesman》 《Sunset Boulevard》còn có 《Khi hạnh phúc gõ cửa》《The Shawshank Redemption》, Những người đang vùng vẫy trong cảnh khốn cùng, cho dù là đại nhân vật hay tiểu nhân vật, cho dù đến cuối cùng có chiến thắng vận mệnh hay không thì vẫn đặc biệt khiến tôi xúc động.
Lý Tư cũng là một tiểu nhân vật đang rơi vào cảnh khốn cùng. Khoảng thời gian từng đi theo nghiệp diễn xuất có lẽ là nét chấm phá có màu sắc nhất trong cuộc đời hắn. Thấy sự nghiệp trước mắt bắt đầu có chút khởi sắc nhưng bởi vì trong lúc quay phim lại gặp phải tai nạn, gãy xương cột sống, sau này cũng không còn khả năng đóng phim được nữa. Giữa lúc tăm tối đó cũng chẳng một ai đoái hoài gì đến hắn.
Thẩm Triệt viết đến đây, liền dừng lại, tháo mắt kính dụi dụi hốc mắt. Quãng thời gian mà Lý Tư phải trải qua này có điểm giống với Andersen. Đương nhiên Andersen cuối cùng cũng tìm được nơi mình thuộc về, còn Lý Tư thì lại nhầm đường lạc lối.
Dưới sự gợi ý của người đại diện, Lý Tư bắt đầu đi theo lối diễn xuất thổi phồng, phóng đại, nhận các vai hề quái dị chọc cười, ăn mặc dị hợm đứng ở nơi công cộng mua vui cho người qua đường, khai sáng những ánh mắt cổ hủ muốn xem trò vui. Hắn thành công đổi lấy sự chú ý của mọi người, phong cách diễn xuất cũng càng ngày càng giàu tính nghị luận. Thế nhưng Lý Tư của bây giờ đã cách mơ ước ban đầu đó là trở thành một diễn viên càng ngày càng xa. Ở trong mắt rất nhiều người, hắn càng ngày càng giống một gã hề.
Ngay cả người bạn gái vẫn luôn ủng hộ cũng dần không chịu nổi sự thay đổi này của hắn, muốn chia tay. Lời nói của người bạn gái dường như rất đúng. Lý Tư đã dần đánh mất tôn nghiêm của một người diễn viên, giấc mơ Mỹ của hắn đã trở nên vặn vẹo.
Thẩm Triệt còn nhớ rất rõ lời thoại của Lý Tư, trong đó có một đoạn khiến cậu khắc sâu ấn tượng:
“Tôi là Tom Cruise sao? Hay là Tom Hanks? Tôi chẳng là ai hết! Tôi không phải kẻ may mắn, nếu như em cũng giống tôi, mỗi ngày đều cố gắng gấp mười lần những kẻ xung quanh, nhưng không ai thèm liếc mắt để ý đến em một cái, chịu đủ sự coi khinh ở Hollywood, em sẽ biết tại sao tôi lại trở nên thế này! Không làm gì cả, cứ giống như mọi người đứng yên ở chỗ này thì sẽ có người chú ý đến tôi sao? Nửa năm nằm trên giường kia, mỗi ngày tôi đều tự thề, phải cho những kẻ này phải để mắt đến tôi! Tôi mặc kệ bọn họ có chán ghét tôi hay không, tôi chỉ muốn bọn họ phải nhìn đến tôi!”
Đổi lại là trước đây, một kẻ chỉ biết cam chịu như thế Thẩm Triệt nhất định sẽ khinh thường. Nhưng khi đối mặt với Lý Tư, mặc dù không đồng tình nhưng cậu cũng có thể lý giải được tâm tình của hắn. Tất cả những chuyển biến về sau này chỉ dùng hai chữ “cam chịu” thì không thể truyền tải sự vùng vẫy và bất đắc dĩ của một kẻ nhỏ bé này.
Thẩm Triệt lộn xộn viết liền một hơi dài, lúc xong trời cũng đã rạng sáng. Cậu cúi đầu gõ bàn phím laptop một đoạn cuối cùng:
Khuya rồi, hôm nay như vậy đi. Tôi viết cái này anh nhớ phải đọc đấy nhé. Đúng rồi, lần trước anh trả lời mail của tôi như nào mà chỉ có hai câu vậy, viết nhiều chút đi chứ. Ngày nào tôi cũng gửi mail cho anh, anh dồn cả một tuần mới trả lời cho tôi được mỗi cái. Hay là mỗi ngày anh trả lời tôi một câu, nếu không thì mỗi tuần trả lời một thì viết dài dài ra xíu. Chọn một trong hai phương án đê! Buổi tối không ngủ được tôi toàn vào check mail thôi ( Âu Triết Luân còn viết cho tôi được ba dòng đấy nhé).
Hôm nay như vậy đi. Lần này nhớ phải viết dài dài tí đấy nhá!!
–Họ Thẩm tên Triệt: Mỗi ngày đều ngóng trông thư của anh.
***
Lúc Tần Tu nhận được email của Thẩm Triệt vào lúc giữa trưa. Ở một lần quay phim, tay anh bị thuốc nổ làm bị thương, hai tay băng lại một cục giống như tay gấu Bắc Cực, lúc này chỉ có thể dùng hai ngón tay chọt chọt trên bàn phím như cò mổ. Vừa bực bội chọt chọt cái bàn phím, vừa dẩu cái miệng, trong bụng thì rủa thầm, chưa trả lời thư cho cậu hai chữ “Đã đọc” đã là nhân đạo lắm rồi. Âu Triết Luân có mười ngón tay, tôi thì chỉ có hai. Anh ta trả lời cho cậu được ba dòng, nếu tính theo tỉ lệ số ngón tay thì lẽ ra tôi cũng chỉ cần trả lời cậu nửa dòng là được rồi Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu rồi đấy! Hai câu cậu còn chê ít, vậy hôm nay trả lời cho cậu ba câu là được chứ gì!
Ngày hôm sau Thẩm Triệt vừa xuống giường đã mở mail, vừa nhìn liền choáng váng.
Lần này chỉ đáp lại có ba câu, mà câu cuối cùng thì là — Hôm nay trả lời cho cậu ba câu là được rồi chứ.
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm dòng cuối cùng kia một lúc lâu, với tính tình Tần Tu thì cuối câu kia hẳn phải là dấu chấm than (!) mới phải chứ.
Cậu đương nhiên không biết lí do, đó là vì dấu chấm tròn thì tiết kiệm hơn dấu chấm than một cái ngón tay. (tức là ảnh không cần mất 1 tay ấn phím Shift nữa ế :v)
***
《Tên hề》thuận lợi đóng máy, 《Trò đuổi bắt》của Tần Tu cùng An Gia Miện cũng bắt đầu công chiếu trên hệ thống các rạp chiếu lớn khắp cả nước. Thẩm Triệt lúc này đang ở Mỹ cũng chỉ có thể gia nhập đội ngũ tải phim lậu đáng khinh trên mạng.
Vốn ban đầu còn chút lăn tăn, đó là vì dù sao phim làm lại cũng có điểm bất lợi, kiểu gì cũng không tránh được việc bị đem ra so sánh với phiên bản gốc. Hơn nữa diễn xuất của Tom Hanks cùng Leonardo trong bản gốc phải nói là kinh điển. Thế nhưng, sau khi phim được công chiếu thì những lo lắng đó đều tan thành mây khói. Nội dung chính của phim tuy rằng bám sát theo bản gốc nhưng do bối cảnh được thay đổi, trong các trò lừa của Tần Tu được bổ sung thêm rất nhiều yếu tố mới mẻ độc đáo. Kỹ thuật càng tinh vi, tình tiết càng kích thích, đương nhiên, hai diễn viên chính mới là điều đáng xem nhất.
Hình ảnh của An Gia Miện trong phim hoàn toàn không giống với nhân viên điều tra FBI do Tom Hanks thủ vai trong phiên bản gốc. Tuy cùng là một người độc thân say mê công việc nhưng thám tử An có vẻ còn cứng nhắc và nghiêm cẩn hơn, thậm chí có khi còn bất thông tình lý, nhưng ẩn sâu trong thâm tâm vẫn giữ lại một chút tình cảm cá nhân.
Còn Benjamin của Tần Tu, thoạt xem thì có vẻ có nhiều chi tiết khác xa so với cách diễn của Leonardo, ví như lần đầu tiên bị người thám viên tìm tới khách sạn, Frank do Leonardo thủ vai là trong lúc hoảng loạn chợt nảy ra cách đối phó, nhưng Tần Tu thì lại khiến người xem gần như không nhìn ra sự hoảng loạn. Chi tiết này khiến cho Thẩm Triệt thân cũng là diễn viên khắc sâu ấn tượng, bởi vì điều lợi hại nhất trong cách diễn của Tần Tu đó không phải khiến cho người ta có cảm giác hắn ta hoảng loạn hay không hoảng loạn, mà là cho ta cảm giác hắn “gần như” không hoảng loạn. Sự nắm chắc nhân vật tinh tế, tỉ mỉ này không phải chỉ đơn thuần học mà bắt chước hay NG nhiều lần tìm cảm giác là có thể nắm lấy. Đây chính là điểm xuất chúng của Tần Tu.
Một mặt xuất chúng khác của Tần Tu, đó là cách diễn giải nhân vật của anh không chỉ dừng lại ở một điểm.
Frank của Leonardo cùng Benjamin của Tần Tu, hai người đều tự phụ giống nhau, lúc cười thì đều ngọt ngào như con trẻ, nhưng sự tự phụ của Frank là phô bày hẳn ra, tính tình trẻ con của hắn cũng bộc lộ rõ ra ngoài. Còn Benjamin, cảnh mở màn đã khiến cho mọi người tinh tường nhận ra tính tự phụ của hắn là ngấm ngầm, sự trẻ con của hắn là đè nén. Phần trước có rất nhiều cảnh diễn, ví như lúc đối diện với người cha, Tần Tu đã kìm nén cảm xúc của mình vô cùng tốt, lúc nào cũng điềm đạm, không bao giờ bộc phát, thậm chí còn khiến cho rất nhiều khán giả cảm thấy, nếu bàn về sự đột phá thì Tần Tu quả thực chỉ thua Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Quả Cầu Vàng một tí tẹo. Nhưng chỉ mình Thẩm Triệt là hiểu rõ, đây thực ra chỉ là sự tiềm tàng của Tần Tu mà thôi.
Theo từng bước ép sát của An Gia Miện, sự tung hoành của Tần Tu bắt đầu dần sụp đổ. Cho đến một màn khi Benjamin nói sự thật cho vị hôn thê. Diễn xuất của Tần Tu đã bắt đầu có hơi hướm về gần với Leonardo. Cảm giác từ từ thắng xe lại như thế này càng khiến người xem phải kích động hồi hộp. Nhưng nguyên nhân chính là vì “đè nén” trước đây, bây giờ “bộc phát”. Cảnh phim khi trò diễn cuối cùng của hắn bị An Gia Miện nắm thóp được, sức bật thực ra vẫn chưa qua được Leonardo, thế nhưng lại khiến cho người xem có cảm giác kinh diễm.
Thực ra, nếu luận về sự đột phá, giữa người phương Đông và phương Tây, diễn viên trong nước cùng minh tinh Hollywood đương nhiên sẽ có sự chênh lệch rõ ràng. Tần Tu có lẽ cũng hiểu được, mình cho dù xuất ra 100% kích tình cũng chưa chắc đã so được với châu ngọc phía trước, thế nên mới chọn cho mình một hướng đi khác.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Triệt được lĩnh giáo lối diễn xuất bóc hành này. Năm đó, lúc làm mẫu cho 《Romeo và Juliet 》trong lớp học, chỉ một màn ngắn ngủi như vậy thôi nhưng Tần Tu cũng có thể tìm ra được một hướng đột phá, khiến cho người xem cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình nhân vật.
Bộ phim đi dần đến hồi kết, khi Benjamin biết tin cha mình đã qua đời, gần như đã sụp đổ, không quản sống chết mà trốn về nhà, vậy nhưng lại thấy mẹ mình đã có một gia đình mới. Lúc hắn cách một ô cửa kính bắt chuyện với cô gái nhỏ-con của mẹ mình sau khi tái giá, hắn chợt nhận ra, đối với cô gái nhỏ này, mình chỉ là một kẻ xa lạ kì quặc. Biểu lộ của Benjamin ở cảnh này dĩ nhiên cũng giống như Frankie. Xe cảnh sát đuổi tới, gào thét vây lấy hắn. Tần Tu quay đầu lại, ánh đèn xe rọi sáng vệt nước mắt trên hai má hắn.
Thẩm Triệt chăm chú xem, không hề chớp mắt một đoạn này. Nội tâm của cậu thiếu niên Tần Tu kia, sau bao nhiêu năm đè nén như vậy, cuối cùng cũng đồng dạng như Frankie Leonardo.
Diễn giải hoàn mỹ.
***
Bởi vì màn đấu trí đỉnh cao trong 《Trò đuổi bắt》, Tần Tu cùng An Gia Miện song song được đề cử ở hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đây cũng tiền lệ đầu tiên xuất hiện trong lịch sử giải Kim Chi. Đây cũng là lần thứ hai, hai vị ảnh đế cạnh tranh trực tiếp với nhau ở một giải thưởng điện ảnh nặng ký như này. Lần đầu tiên hai người đụng độ là trong lễ trao giải điện ảnh Cannes. 《Vượt qua sinh tử》của Tần Tu đấu với 《Bàn tay thần kỳ 》của An Gia Miện. An Gia Miện là người chiến thắng, trong khi đó 《Vượt qua sinh tử》thậm chí còn không vào nổi vòng đề cử.
Lễ trao giải được truyền trực tiếp trên internet, hôm đó vừa hay là cuối tuần, Thẩm Triệt đặt chuông báo thức sớm hơn một chút đề ngồi canh. Lễ trao giải Kim Chi vẫn náo nhiệt y như ngày trước. Siêu xe, thảm đỏ, ánh đèn plash, người người y phục đẹp đẽ, nước hoa thơm lừng… Thẩm Triệt nhớ lại lần duy nhất được bước lên thảm đỏ kia, bất giác lại có chút ngẩn ngơ như đã cách nhiều năm lắm rồi.
Nhưng nếu như không phải ngay ngày hôm sau buổi tối đó, tin dữ đã ập xuống đầu cậu thì ngày hôm đó quả thực chính là một ngày tuyệt vời nhất.
Cũng không biết có phải do mình thức dậy muộn hay không mà Thẩm Triệt lại không thấy Tần Tu bước lên thảm đỏ. Trước lễ trao giải thi thoảng cũng quay đến khán phòng nhưng Thẩm Triệt vẫn không hề phát hiện ra bóng dáng Tần Tu ở đâu. Có vài lần ống kính quay tới An Gia Miện, không có lý nào lại không thèm lướt qua Tần Tu chỉ một lần chứ?
Cố dằn lòng đợi cho tới phần quan trọng nhất dành lại sau cùng, rốt cuộc cũng tới lúc công bố Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Rốt cuộc Thẩm Triệt cũng được trông thấy Tần Tu. Lúc đoạn VCR giới thiệu các bộ phim được đề cử được chiếu lên, các máy quay khác nhau đồng loạt hướng về phía bốn diễn viên được đề cử đang có mặt tại trường quay, thế nhưng duy độc lại không có Tần Tu.
Thẩm Triệt cũng không kịp lo nghĩ xem Tần Tu có đại sự gì mà ngay cả lễ trao giải cũng không tới, bởi vì chỉ một lát nữa thôi, đạo diễn Lewis sắp sửa công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về ai.
“Giải Kim Chi lần thứ năm mươi. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.” Đạo diễn Lewis cười ngẩng đầu nhìn toàn trường đang nín thở chờ đợi, “Tần Tu, 《Trò đuổi bắt》.”
Âm nhạc vang lên, cả khán phòng vỗ tay như sấm dậy.
Bên dưới kênh video truyền hình trực tuyến cũng lập tức bùng nổ bình luận.
— Á đù! Lần này Tần Tu đánh bại An Gia Miện rồi!
— Chúc mừng Tần gia lần thứ hai đăng quang ảnh đế!
— Đã nói là cái vai Benjamin này rất dễ để đóng hay. An đại ảnh đế nhà tôi chỉ làm cái nền cho người ta thôi mà.
Bạn đang
â Nói kiá»u gì mà chua loét thế. Nhân váºt Benjamin nà y rõ rà ng là phù hợp vá»i Tần Tu hÆ¡n. Bạn cho rằng ban giám khảo giải thưá»ng Äá»u là Äá» ngá»c hết chắc? Bình bầu giải thưá»ng nà y chÃnh là dá»±a trên viá»c Äánh giá xem ai diá» n hay hÆ¡n, chứ không phải xem nhân váºt cá»§a ai xuất sắc hÆ¡n.
â Cứ Äà nà y thì Tần Tu sắp thà nh An Gia Miá»n thứ hai rá»i nhá»!
â Tần Tu là Tần Tu, An Gia Miá»n là An Gia Miá»n.
â Váºy là Tần Tu không có Äến lá» trao giải tháºt. Chuyá»n gì thế nhá»?
Äạo diá» n cá»§a ãTrò Äuá»i bắtãÄi lên sân khấu thay mặt Tần Tu nháºn giải thưá»ng, Äạo diá» n bưá»c tá»i trưá»c micro trên bục nháºn giải, ÄÆ¡n giản nói và i câu: âTần Tu vì Äang nằm viá»n nên không thá» tá»i Äây ÄÆ°á»£c, váºy nên tôi lên thay mặt cáºu ấy nháºn giải thưá»ng nà y. Có lẽ Tần Tu lúc nà y Äang ngá»i trưá»c mà n hình TV nhất Äá»nh cÅ©ng rất xúc Äá»ng. Cám Æ¡n má»i ngưá»i.â
Phản ứng cá»§a Thẩm Triá»t cÅ©ng giá»ng há»t những bình luáºn liên tiếp nhảy ra bên dưá»i kênh video:
â Cái Äáºu phá»ng! Tần gia nằm viá»n sao?!
Tuy rằng thá» chất Tần Tu rất kì lạ nhưng mấy nÄm quen biết nhau như váºy, Thẩm Triá»t cÅ©ng chưa thấy anh nằm viá»n bao giá». Gấu Bắc Cá»±c khá»e như vâm là thế cÆ¡ mà ! Thẩm Triá»t cÅ©ng lấy di Äá»ng ra rá»i nhưng bá»ng nhiên lại thôi. Chuyá»n nà y rõ rà ng Tần Tu không muá»n cho cáºu biết, nếu bây giá» mà gá»i Äiá»n thoại cho anh ta, nói không chừng còn bá» anh ta mắng cho là Äá» trÄ© sang ấy chứâ¦
Dưá»i kênh video vẫn Äang liên tục có bình luáºn má»i:
â Không phải anh ý Äang Äi theo Äoà n Äóng phim à , sao lại nằm viá»n váºy ÄÆ°á»£c?
â Rá»t cuá»c cÅ©ng sinh rá»i. Là thằng cu hay cái tÃ?
â Không phải do di chứng phẫu thuáºt thẩm mỹ Äấy chứ?
â Tần Tu má»t nÄm Äóng ba bá» phim, lại còn thu âm album, má» concert. Má»i ngà y chá» có nÄm tiếng Äá»ng há» Äá» ngá»§. Má»m miá»ng các ngưá»i tÃch Äức chút có ÄÆ°á»£c không?
â Nói như kiá»u hắn ta kiếm tiá»n cho tụi nà y không bằng.
â Bạt mạng như thế Äá» là m gì á. Anh ta kiếm cÅ©ng ÄÆ°á»£c quá trá»i tiá»n rá»i còn gì. Danh tiếng có rá»i, vinh dá»± có rá»i, có thiếu gì nữa Äâu mà cứ là m viá»c như không muá»n sá»ng nữa thếâ¦
Thẩm Triá»t Äá» Äẫn nhìn ra ngoà i cá»a sá». New York tháng mưá»i hai gần như Äã hoà n toà n tá»nh giấc. Tiếng ngưá»i xe náo nhiá»t ong ong bên tai Thẩm Triá»t. Canh Lâm lúc nà y thì vẫn là buá»i Äêm ánh Äèn rá»±c rỡ sắc mà u. Trên bầu trá»i truyá»n Äến tiếng gầm rú ì ầm. Thẩm Triá»t bá»t hai lá» tai Äã ù Äặc, ngẩng Äầu lên. Giữa khe há» giữa hai tòa nhà chá»c trá»i, má»t chiếc máy bay dân dụng A380 ầm ầm bay qua.
Cáºu thanh niên tóc xoÄn ngÆ¡ ngác nhìn theo hai giây, thông suá»t Äứng lên.