– Dương Hoằng, ngươi luôn thích chơi trò tâm kế nhỉ, nếu ta làm vậy, có lẽ ngươi là người không muốn thấy việc đó nhất chứ? Bất quá ngươi yên tâm, chân chính đứng đầu tân sinh, ta phải đánh bại toàn bộ các ngươi!
Chiến ý hừng hực thiêu đốt trong mắt Mộc Khuê, hắn nói tiếp:
– Các ngươi muốn đấu thì cứ việc, kẻ nào thắng thì tiếp theo sẽ gặp ta, đánh bại hết các ngươi, tự nhiên ta sẽ thong dong đi lấy linh kỳ!
– Ha ha, Mộc Khuê huynh thật quang minh lỗi lạc, bội phục.
Dương Hoằng cười xảo trá, hắn đã an tâm với tính cách hiếu chiến của Mộc Khuê, tên kia tuyệt đối sẽ không thừa dịp hắn đánh nhau với Mục Trần mà trộm đoạt đi linh kỳ.
– Các ngươi muốn đánh đấm thì tùy, ta không hứng thú. Linh kỳ không ai lấy, vậy thì ta đến.
Đột nhiên Băng Thanh cất tiếng, Dương Hoằng định dụ dỗ Mộc Khuê, nhưng không ngờ nàng ta mới là người cần chú ý, vốn chẳng quan tâm đến trận chiến của bọn con trai.
Nàng dứt lời liền lắc mình lao đến linh kỳ kia.
Bất quá một bóng hình xinh đẹp khác đã xuất hiện trước mặt nàng. Băng Thanh lạnh lùng nhìn Lạc Li trước mặt, mày nhíu lại:
– Ngươi muốn cản ta?
Lạc Li mỉm cười, nói:
– Cũng không hẳn, chỉ muốn ngươi chờ thêm chốc lát.
Cục diện lúc này khá ảo diệu, Mục Trần và Dương Hoằng ân oán chất chồng, đã không thể nhịn được nữa. Mộc Khuê do hiếu chiến mà đứng ngoài xem đấu, bên này lại có Lạc Li và Băng Thanh đối diện nhau.
Lạc Li cũng không có mấy hứng thú với linh kỳ, danh hiệu đệ nhất tân sinh nàng cũng chẳng quan tâm, dù sao một nữ tử thờ ơ như nàng, đối với mấy cái chuyện nóng mắt kiêu hãnh của nam tử, nàng không hề màng tới. Chỉ có điều nàng không thích Mục Trần bị người khác thừa cơ đoạt lấy mục tiêu của hắn.
Do vậy nàng quyết đoán cản Băng Thanh lại.
Mỹ nhân đối chiến lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Dù rằng Mục Trần vs Dương Hoằng cũng sẽ rất quyết liệt đáng xem, nhưng Lạc Li và Băng Thanh đều là tuyệt sắc mỹ nữ lại vô cùng ưu tú. Một người dung nhan tinh tế, khiến kẻ khác ngày mơ đêm tưởng. Một người khí chất lạnh lùng, cao quý tinh khiết. Hai người đối chiến chắc chắn rất đáng mong đợi.
– Chờ cái gì?
Băng Thanh thản nhiên hỏi.
– Chờ chiến quả của bọn hắn, sau đó ngươi muốn đoạt linh kỳ, ta cũng không cản ngươi nữa.
Lạc Li nhẹ giọng trả lời.
– Nếu ta không đồng ý?
Băng Thanh vẫn lạnh như băng, hàn khí thấu xương toát ra.
– Vậy thì ta cũng muốn lĩnh giáo tuyệt học Băng Linh tộc một chút.
Bàn tay Lạc Li siết chặt hắc trường kiếm, kiếm quang như nước chảy dọc thân kiếm.
Đôi mắt lam của Băng Thanh gắt gao nhìn Lạc Li, hàn khí chậm rãi lan ra xung quanh, không khí bắt đầu có băng tinh xuất hiện.
Cục diện giữa hai nàng cũng đang giương cung bạt kiếm.
Phía bên kia, Dương Hoằng cũng thoải mái trong lòng nhìn hai mỹ nhân cầm chân nhau. Hắn rất chú trọng danh hiệu này, không mong muốn nó bị kẻ khác đoạt đi mất.
Lạc Li ra tay ngăn cản Băng Thanh, đúng là rất hợp ý hắn, tuy biết rõ nguyên nhân nàng ra tay chính là muốn để linh kỳ cho Mục Trần đoạt lấy.
Bất quá… nàng cuối cùng sẽ phải biết, nàng làm như vậy chẳng qua là tạo cơ hội cho Dương Hoằng ta mà thôi.
Dương Hoằng nhếch mép cười khẩy, nhìn lại Mục Trần, hàn ý trong mắt càng đậm:
– Vậy bây giờ ta cũng có thể an tâm đấu một trận với ngươi, ta sẽ cho ngươi hiểu, tại Bắc Thương linh viện, ánh sáng của Dương Hoằng ta sẽ khiến Mục Trần ngươi mờ mịt tăm tối!
Mục Trần nắn bóp bàn tay, mỉm cười, nụ cười cũng chất đầy sát khí:
– Ta đây sẽ đánh vỡ mồm cho ngươi khỏi dám nói những lời đó nữa,
– Bằng cái thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ đáng thương của ngươi à?
Dương Hoằng cất tiếng châm chọc, hắn tiến lên một chút, dao động linh lực kinh người theo từng bước chân hắn tràn ra dữ dội:
– Ngươi thực nghĩ rằng, thực lực của ta chỉ là Dung Thiên cảnh sơ kỳ sao?
“Uỳnh.”
Bước chân Dương Hoằng nện xuống đất, đỉnh núi cũng rung chuyển một chút, linh lực tràn ngập, uy áp khủng bố hướng tới Mục Trần.
Áo bào của Dương Hoằng phất phới tung bay, linh lực hội tụ thành dòng bồnh bềnh trong hai tay, sự mạnh mẽ của nó đã đến trình độ Dung Thiên cảnh trung kỳ!
Dương Hoằng quả nhiên vẫn còn ẩn giấu thực lực!
Đám khán giả bên ngoài cũng than thở ta thán. Tân sinh năm nay quả nhiên lợi hại hơn nhiều a, chỉ vừa vào đến Bắc Thương linh viện một tháng đã có thực lực thế này, ngay cả lão sinh cũng không nhiều người sánh được.
– Đem bản lĩnh của ngươi bày ra cho ta xem, bằng không ta sẽ nghiền nát ngươi như một con chó chết!
Đôi mắt sắc bén như lợi kiếm nhìn Mục Trần, Dương Hoằng hơi cúi đầu, sát khí cũng trở nên thịnh hơn.
– Dung Thiên cảnh trung kỳ…
Mục Trần thở dài. Dương Hoằng đúng là một đối thủ lợi hại.
Hắn đưa tay ra, hướng tới Dương Hoằng ngoắc ngoắc khiêu khích, hắc ám ngưng tụ trong mắt, hình thành một hắc tháp thần bí.
– Đến đây!
Đại chiến kinh thiên cho danh hiệu đệ nhất tân sinh, chính thức bắt đầu.