Mẹ kiếp, ngươi buông bà ra ngay!!!!
Lồng ngực Hạ Kỳ Như bị siết chặt vừa đau vừa khó thở, mặt không rõ đỏ lên vì tức hay vì không thở được, Lục Cửu thấy cô không trả lời liền cúi xuống nhìn cô, lúc này mới phát hiện bản thân ôm cô quá chặt, hắn vội nới lỏng tay ra rồi rối rít xin lỗi cô.
– anh xin lỗi, là anh làm đau em phải không?
Vừa nói vừa xoa xoa hai tay cô, Hạ Kỳ Như đợi tay hết tê rồi liền bất ngờ bổ một chưởng vào gáy hắn, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, lực đạo cũng rất vừa, không động đến chỗ yếu hại mà chỉ đủ làm hắn gục ngay tại chỗ thôi.
Thành thật mà nói thân thủ của Lục Cửu không tệ, nếu không muốn nói là hắn gần như không có điểm yếu, tính cảnh giác của hắn cũng rất cao, cho nên dưới tình huống bình thường hoặc đổi lại là một người khác không phải Hạ Kỳ Như, người đó căn bản không có cơ hội ra tay, mà dù có cơ hội ra tay cũng chưa chắc đủ sức đánh ngất hắn.
Nhưng với Hạ Kỳ Như lại đơn giản hơn nhiều.
Hắn đối với cô không có phòng bị, mà cô lại có thừa kỹ năng đánh ngất người khác một cách nhanh gọn nhất.
Cho nên người ta mới hay có câu nói đúng người đúng thời điểm đó.
Tiểu Hắc: “…”
Cái đó…tiểu chủ nhân, câu đúng người đúng thời điểm không phải dùng như vậy đâu.
Hơn nữa cô cứ thế đánh ngất người ta, không sợ hắn tỉnh dậy sẽ càng thêm tức giận à?
Sao cô không an ủi người ta mấy câu đi, tâm hồn người ta đã mong manh dễ vỡ rồi mà cô còn sử dụng bạo lực với người ta nữa, thật sự thích hợp sao?
“…”
An ủi tâm hồn dựa trên thể xác à?
Cô không dại nhé.
Hạ Kỳ Như tự nhận thể lực của bản thân đặc biệt tốt, nhưng khi đứng trước Lục Cửu cô đột nhiên nhận ra sự thật phũ phàng.
Không phải cứ bình thường thể lực tốt thì trên phương diện kia thể lực cũng sẽ tốt như vậy.
Cho nên muốn cô bán thân để xoa dịu tâm hồn mong manh của hắn?
Mơ đê.
Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Chỉ sợ cô còn chưa kịp vắt kiệt sức hắn, bản thân đã gục trước rồi.
Cho nên không đánh ngất hắn thì đánh ngất ai.
Người ta bảo rồi trời không vì mình trời tru đất diệt, cô chỉ là đang bảo vệ cái mạng nhỏ của mình mà thôi.
Hạ Kỳ Như cực kỳ trơn tru lưu loát tẩy trắng cho chính mình, nói xong còn gật đầu một cái để càng thêm khẳng định suy nghĩ của bản thân.
Tuy vậy Tiểu Hắc vẫn cảm thấy cách làm của cô quá bạo lực, liên tục càm ràm bên tai không thôi.
Hạ Kỳ Như: “…”
Nhiều lúc rất hoài nghi chủ nhân của nó không phải là mình, mà là tên Khởi Phong kia.
“Tiểu chủ nhân, ta chỉ muốn tốt cho cô thôi, là con gái mà bạo lực quá sẽ không có ai yêu đâu.”
Tiểu Hắc không thể không thanh minh cho chính mình, nhân tiện còn dọa cô một câu.
“Hắn đây còn gì.”
Hạ Kỳ Như đỡ Lục Cửu xuống giường xong liền hếch mũi nhỏ của mình đầy tự hào.
Không chỉ có người yêu đâu, cô và hắn còn sắp cưới nhau nữa kìa.
Nếu hắn mà dám không đồng ý lấy cô, vậy cô sẽ nhốt hắn lại đến khi hắn đồng ý mới thôi.
Đừng tưởng hắn mới biết nhốt người.
Hừ.
“…”
Tiểu Hắc tuyệt vọng chấm nước mắt, nó không còn ngôn từ nào để nói nữa rồi.
Tiểu chủ nhân, ngày trước cô không có như thế mà!!!!
“Con người luôn phải tiến lên phía trước, ai lại dậm chân tại chỗ mãi như ngươi chứ, ngươi nhìn thằng nhóc Hạ Lăng xem, tuổi nhỏ hơn ngươi, thực lực cũng thấp hơn ngươi, nhưng giờ người ta sắp đuổi kịp ngươi rồi đấy, ngươi lo mà rèn luyện đi, đừng để người ta nói con giai ta là một đứa không có tiền đồ.”
Hạ Kỳ Như không thương tình cắm thẳng một đao, Tiểu Hắc bị trọng thương nghiêm trọng, nếu ban nãy còn có thể ngo ngoe một chút thì giờ đã trực tiếp gục hẳn, trước khi bỏ nhà đi vào không gian, nó còn lầm rầm một câu.
“Tiểu chủ nhân, cô là đồ có mới nới cũ, thật tội nghiệp cho Khởi Phong khi yêu phải người như cô.”
Hạ Kỳ Như: “…”
Dỗi à?
Âyza, dỗi thì cũng hết cách, cô nói sự thật mà.
Thực ra lời nói của Hạ Kỳ Như cũng không phải chỉ đơn giản muốn công kích hay chọc tức nó.
Tiểu Hắc quá ỷ lại vào người khác, nó cũng không thích đổi mới, còn là một con quỷ nhát gan nữa.
Đây đều là những yếu điểm chí mạng của nó.
Trước đây cô không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ cô nghĩ nó cần phải thay đổi rồi và cả cô cũng vậy.
Con người của trước kia…hãy cứ để nó là quá khứ đi.