“Việc hai người đó chết thì liên quan gì đó ta?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt tức giận lộ sát ý nhìn hai người, nói. “Chuyện này không phải do các ngươi mà ra hay sao?”.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người?”. Châu Trương Sự tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, quát. “Uổng công ta từng xem ngươi là huynh đệ mà ngươi lại có thể làm ra chuyện kinh khủng như thế này?”.
“Huynh đệ? Ta cùng ngươi gặp nhau bao lâu mà đã xem là huynh đệ? Suy nghĩ của ngươi có vấn đề sao?”. Đế Nguyên Quân phất tay, gương mặt không một chút biểu cảm nói. “Châu Trương Sự, không biết ta ngậm máu phun người hay là ngươi? Cái này chắc ngươi là người hiểu rõ nhất”.
“Thôi được rồi”. Lương Gia Hùng thấy hai người lớn giọng nói thì tức giận cắt ngang lời. “Hai ngươi không cần nhiều lời như vậy? Ta thân là trưởng lão ngoại môn nên ta lựa chọn việc tin tưởng đệ tử của bổn môn. Còn ngươi là người ngoài nên ta không thể tin tưởng”.
“Các ngươi đều là người chung một ruột”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn Lương Gia Hùng, nói. “Nếu ngươi đã lựa chọn tin tưởng lời của Châu Trương Sự thì ta cũng chẳng còn lời nào để nói. Ta còn tưởng Thanh Huyền Môn là một tông môn biết phân biệt phải trái nhưng bây giờ thì ta lại nghĩ…”.
“Thanh Huyền Môn cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa bao che, vừa không hiểu chuyện, hành sự không biết phân biệt phải trái. Uổng công cho một tông môn có tiếng?”.
“Tiểu tử, ngươi đang sỉ nhục bổn môn?”. Lương Gia Hùng tức giận bùng phát khí tức của mình và hướng uy áp về phía Đế Nguyên Quân, quát. “Xúc phạm bổn môn? Ngươi đáng tội chết?”.
“Tội chết? Hahaha…”. Đế Nguyên Quân cười lớn một tiếng rồi nhìn vào trong cửa thành nói. “Các vị đến xem kịch hay thì cũng có thể làm chứng cho lời nói của ta? Ở trong các vị chắc có người là kẻ thù cũng có người quen của Thanh Huyền Môn, hoặc không quen biết gì. Nhưng ta chắc hẳn các vị đều đã từng nghe qua danh tiếng của Thanh Huyền Môn?”.
“Còn bây giờ thì sao? Thanh Huyền Môn trưởng lão không biết phân biệt phải trái và cậy thế lực tông môn muốn khép ta vào tội chết?”.
“Đây chẳng khác gì trò cười của Thanh Huyền Môn?”.
“Tiểu tử, ngươi tìm chết?”. Lương Gia Hùng ánh mắt tức giận lộ ra sát ý, lão quát lớn một tiếng sau đó vung tay đánh ra một chưởng hướng về phía Đế Nguyên Quân.
“Ta nói ngươi nghe này Lương trưởng lão?”. Đối mặt với chưởng ấn khủng bố đánh tới, Đế Nguyên Quân sắc mặt không một chút sợ hãi, nói. “Ngươi nghĩ, ở nơi này cho phép đánh nhau sao?”.
Lời nói Đế Nguyên Quân vừa dứt thì đột nhiên, một thanh âm âm trầm và kinh khủng từ trong thành vang vọng ra ngoài khiến ai ai cũng phải giật mình, kinh hãi. “Lương Gia Hùng? Một vừa hai phải?”.
Bị giọng nói lớn làm kinh động, Lương Gia Hùng phất tay thu lại chưởng ấn. Ánh mắt lão âm trầm, tức giận nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Tiểu tử, ngươi hay lắm?”.
“Đa tạ Lương trưởng lão khen tặng”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười khinh thường nói. “Nếu ngươi bây giờ đã bình tĩnh lại thì vểnh tai đây mà nghe sự thật?”.
“Ta hỏi ngươi? Tên Châu Trương Sự có từng nói với ngươi là ta đã từng ra tay cứu mạng của năm người bọn họ không? Rồi thêm nữa, hắn nói với ngươi là ta bỏ mặc giữa đường mà không nói với họ phía trước có nguy hiểm. Ngươi hỏi hắn xem hắn có bằng chứng nào không?”.
Lương Gia Hùng gương mặt ngơ ngác nhìn Châu Trương Sự, hỏi. “Lời của hắn nói là thật?”.
“Trưởng lão…”. Đáp lại, Châu Trương Sự sợ hãi run lên một cái, giọng nói hắn lắp ba lắp bắp trả lời. “Chuyện này… đệ tử chỉ nói thiếu. Nhưng xin trưởng lão hay tin lời của đệ tử”.
“Đúng là làm ơn mắc oán”. Đế Nguyên Quân bĩu môi, khinh miệt nói. “Biết thế ta đã để các ngươi chết trong bụng đầu cự xà kia rồi?”.
Sau đó, ánh mắt hắn quay qua nhìn Lương Gia Hùng với một ánh mắt không mấy thiện cảm nói. “Sẵn đây ta cũng nói cho ngươi biết, ta chưa từng tách khỏi bọn họ mà vẫn âm thầm đi theo nhưng khác là ta chủ động đi song song chứ không giống như lời của tên Châu Trương Sự nói”
“Nếu ngươi vẫn không tin thì hỏi Ngô Sơ Nhiên cô nương thử xem. Ta chính là người đã cứu và đưa cô ấy về đây an toàn. Chứ không giống như người nào đó sợ hãi trước Hồng Liên Liệt Hổ nên mới dẫn nhau bỏ chạy mà mặc kệ tính mạng của người khác”.
“Ẩn ý ngươi nói là Châu Trương Sự cùng Trương Đại Bạch?”. Lương Gia Hùng tức giận liếc mắt nhìn qua hai người, nói.
“…”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ mà không lên tiếng trả lời.
“Trưởng lão, người đừng nghe theo lời vu khống của hắn”. Châu Trương sự cùng Trương Đại Bạch sợ hãi quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy trả lời.
Lúc này, Ngô Sơ Nhiên đứng ở bên cạnh đã không chịu đựng được nữa nên mới lên tiếng. “Châu sư huynh, Trương sư đệ?”.
“Ta thật sự không ngờ hai người lại đốn mạt đến như vậy? Mọi chuyện không phải do các người mà ra hay sao? Chuyện đã xảy ra như vậy mà các ngươi muốn đổi trắng thay đen? Vu khống người khác để trốn tội”.
“Nếu ngươi chịu nghe lời ta, không chọc vào Hồng Liên Liệt Hổ thì chuyện này đâu có xảy ra? Lý sư huynh, Hoàng sư huynh đâu có vì sự tham lam của các ngươi mà chết?”.
“Ở trong tông, ta bình thường thấy hai ngươi là người tốt, luôn biết giúp đỡ đồng môn huynh đệ. Nhưng ta không ngờ, hai ngươi trong lúc nguy hiểm thì quay người bỏ chạy, hai ngươi bỏ mặc ta, bỏ mặc tính mạng của hai vị sư huynh. Nếu như lúc đó Nguyên Quân công tử ra tay thì tính mạng này của ta cũng đã không còn và hai ngươi có thể đổ tội lên đầu hắn để thoát tội?”.
“Ta khinh thường hai ngươi?”.
“…”. Lương Gia Hùng nghe thấy vậy thì tức giận vô cùng, lão trừng mắt nhìn chằm chằm Châu Trương Sự cùng Trương Đại Bạch. Lão bây giờ muốn chính tay bóp chết hai tên đệ tử giả nhân giả nghĩa đang quỳ ở trước mắt nhưng lão không thể làm được vì trong tông môn có môn quy.
Quá sợ hãi, Trương Đại Bạch khóe miệng run rẩy thốt ra. “Trưởng lão, đệ tử biết chuyện này là do đệ tử sai. Nhưng chính miệng hắn đã nói là lúc đó hắn cung có mặt, vậy tại sao hán không ra tay? Nếu như hắn chịu ra tay thì hai vị sư huynh sẽ không phải bỏ mạng?”.
“…”. Lương Gia Hùng liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân như muốn dò hỏi.
Đáp lại với ánh mắt đó, Đế Nguyên Quân quay người nhìn vào những người đứng ở trong thành nhìn ra rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Vì lý do gì ta phải giúp các ngươi? Như ta đã nói, ta không thân không thích gì thì cần gì phải giúp. Hay nói đúng hơn là ta ra tay thì sẽ không phải trở thành con tốt thí mạng cho các ngươi sao?”.
“Còn việc ta cứu Ngô Sơ Nhiên là vì ta thấy tội nghiệp, bị chính huynh đệ đồng môn bỏ mặc nên mới ra tay”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn về phía Lương Gia Hùng rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Lương trưởng lão, ngươi thấy ta nói có đúng không?”.
“…”. Bị từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân giống như những mũi kiếm đâm qua người, Lương Gia Hùng tức giận run lên từng cơn. Mặc dù lão bây giờ đang rất tức giận và muốn một tay bóp chết Đế Nguyên Quân nhưng vì những lời nói của hắn và ánh mắt của những người khác nên lão chỉ có thể nuốt xuống cục tức này. Sau đó lão quay người đi vào trong thành, quát. “Trói Châu Trương Sự cùng Trương Đại Bạch lại, đợi quay về tông môn rồi sẽ xử phạt sau?”.
Nhìn đám người Thanh Huyền Môn muối mặt đi vào trong thành, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Biết là ta cùng ngươi sẽ kết thù nhưng Lương Gia Hùng? Ngươi không biết ngươi đang đối mặt với ai, ta chỉ mong ngươi tự biết tiến mà lui. Nếu không thì chuyện này sẽ không dễ qua như vậy đâu? Ta không phải dạng người lương thiện?”.
– —
PS: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.