Cô bắt lấy tay của Cố Gia Huy, anh không kịp đề phòng nên bị cô kéo xuống ao.
Người anh lạnh quá, thoải mái quá.
“Ôm một cái!”
Hứa Minh Tâm giống như một con bạch tuộc bám chặt vào người Cố Gia Huy. Sau một loạt hành động thì áo choàng tắm của cô cũng nới lỏng qua.
Thậm chí Cố Gia Huy còn nhìn thấy được bóng xuân e ấp, anh không khỏi cảm thấy khô nóng.
Cố Gia Huy không kiềm chế được mà nhớ về lần say rượu trước của cô, lần đó cũng như muốn lấy mạng của anh luôn vậy.
Lịch sử luôn có thể lặp lại một cách khiến người ta bất ngờ.
“Minh Tâm, nên về thôi.”
Cố Gia Huy nhấn mạnh, giọng nói khàn trầm của anh rơi vào trong tai Hứa Minh Tâm khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Em không muốn về, em còn chưa ngâm đủ, còn chưa uống đã rượu trái cây… Anh có muốn thử không, ngon lắm đó.”
“Em say rồi.”
“Không có say mà. Chủ trọ bảo rượu này không say được.”
“Vậy em cũng phải nhìn mình uống bao nhiêu rồi chứ. Minh Tâm về thôi, nên nghỉ ngơi rồi.”
“Anh phiền quá.”
Hứa Minh Tâm có chút không kiềm chế được khát vọng muốn chặn miệng của Cố Gia Huy lại. Đầu óc của cô cũng chưa kịp nghĩ sâu xa gì thì trực tiếp đưa môi qua.
Xúc cảm lạnh băng, tựa như là thạch trái cây vậy, khá là thích thú.
Có vẻ ngon lắm!
Cố Gia Huy cảm nhận được động tác của cô mà không biết nên khóc hay nên cười.