Lưng Quan Tuyết Tùng đã ướt đẫm mồ hôi, lúc nãy Dương Thanh ngồi phía sau anh ta, làm anh ta cảm thấy mình đang ngồi cùng thần chết.
“Anh Thanh!”
Dương Thanh vừa đi tới cổng bệnh viện, Mã Siêu liền xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Ngày mai, cậu tới ở nhà họ Quan một thời gian, phụ trách huấn luyện nhóm cao thủ trông được một chút”, Dương Thanh nói.
Mã Siêu bất đắc dĩ nói: “Anh Thanh, anh muốn nắm giữ toàn bộ Giang Hải là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải phiền phức như thế?”
Dương Thanh lạnh nhạt đáp: “Nếu tôi làm vậy chẳng phải sẽ phá hỏng quy tắc sao? Tôi muốn tự tay xây dựng mạng lưới quan hệ của riêng mình.
Một ngày nào đó, tôi sẽ dựa vào mạng lưới quan hệ này, để đi gặp gia tộc Vũ”.
Mã Siêu như đang nhìn thấy sư tử nhìn chằm chằm con mồi, trong lòng khẽ run lên.
“Anh Thanh cứ yên tâm, một tháng đủ để huấn luyện một nhóm cao thủ rồi”, Mã Siêu trầm giọng nói.
Dương Thanh lại gọi cho Vương Cường: “Anh sắp xếp ổn thỏa chuyện đang làm đi, ngày mai đích thân dẫn mười anh em đáng tin nhất đến nhà họ Quan, để tiến hành huấn luyện một tháng”.
Đầu bên kia, Vương Cường nghe Dương Thanh nói thế thì cảm thấy máu nóng dâng trào khắp người, vội nói: “Vâng, cậu Thanh!”
Lúc Dương Thanh quay về phòng bệnh, không những Tần Thanh Tâm, mà Hạ Hà cũng đang ở đây, nhưng sắc mặt hai người đều rất lo lắng.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Dương Thanh mỉm cười đi vào phòng bệnh.
Thấy Dương Thanh quay về bình an, vẻ mặt lo lắng của hai người lập tức tan biến.
Vì Tần Đại Dũng đang ở đây, nên hai cô không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh một lúc, thấy anh không bị thương chỗ nào, mới yên lòng.
Tại nhà họ Trang.
Trong một căn biệt thự xa hoa, nằm trong trang viên với diện tích gần bằng hai ba sân bóng đá cỡ nhỏ, có một cỗ thi thể đang nằm dưới sàn.
Trong biệt thự đều là người nhà họ Trang, giờ ai cũng mang vẻ mặt bi thương và tức giận.
“Ông chủ Trang, xin ông hãy nén bi thương, là do cháu không bảo vệ được Tất Phàm, mong ông thứ tội!”
Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đứng bên cạnh, bi thương nói.
Lúc này, khuôn mặt đầy nhăn nheo của ông lão ngồi ở vị trí đầu, đã trở nên méo mó.
Lão ta là Trang Kiến Thiết, chủ gia tộc họ Trang – một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Hải.
“Cậu Xuyên, mong cậu hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cháu tôi chết vì lý do gì?”
Trang Kiến Thiết tức giận hỏi.
Mạnh Xuyên đáp: “Tối nay trong buổi đấu giá, có một thanh niên tên là Dương Thanh, đã tranh giành người đẹp số 1 với Tất Phàm.
Cuối cùng Tất Phàm đã ra giá thành công, nhưng không có tiền trả.
Cháu vốn định ra mặt hòa giải, xem như lần ra giá của cậu Phàm không được tính, nhưng đối phương vẫn không chịu, rồi tùy ý giết chết Tất Phàm”.
Truyện thuộc sở hữu của ReadMe (Android) và FindNovel (iOS).
“Ban đầu cháu đã sắp xếp vệ sĩ nhà họ Mạnh ra tay đánh Dương Thanh rồi, nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của cậu ta.
Cậu ta mà không kiêng kỵ nhà họ Mạnh của cháu thì e rằng cậu ta còn định giết luôn cả cháu, bây giờ trên cổ cháu vẫn còn vết thương do cậu ta để lại”.
Mạnh Xuyên nói xong thì ngửa cổ lên.
Trang Kiến Thiết vốn hơi nghi ngờ lời nói của Mạnh Xuyên, đến khi nhìn thấy rõ vết hằn trên cô anh ta, cuối cùng lão ta cũng khẳng định, chuyện này không hề đơn giản.
“Dương Thanh? Cậu ta là ai? Tôi chưa từng nghe gia tộc họ Dương nào lớn mạnh cả”, Trang Kiến Thiết hỏi.
Mạnh Xuyên nói: “Nghe nói, Dương Thanh là con rể của một gia tộc hạng bét ở Giang Hải, khoảng hai tháng trước, cậu ta đã bị đuổi khỏi gia tộc”.
“À đúng rồi, còn chuyện này nữa, cháu nghĩ cháu nhất định phải nói chuyện này cho ông biết”.
Mạnh Xuyên bỗng nói tiếp: “Quan Chính Sơn có quan hệ rất tốt với Dương Thanh, thậm chí còn vì thằng ranh đó mà đối đầu với nhà họ Mạnh chúng cháu.
Nếu không có ông ta, Dương Thanh sẽ không có cơ hội thoát khỏi tay cháu”.
“Quan Chính Sơn!”
Trang Kiến Thiết hung ác nói: “Kể từ hôm nay, nhà họ Trang tôi không đội trời chung với nhà họ Quan!”
“Ông chủ Trang, ông định đối phó thằng nhãi Dương Thanh đó thế nào?”
Mạnh Xuyên bỗng lên tiếng hỏi.
Trang Kiến Thiết lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Chuyện này tôi tự có dự định, không cần cậu Xuyên phải bận tâm nhiều như thế!”
“Nếu đã thế thì cháu không làm phiền nữa, tạm biệt ông!”
Mạnh Xuyên nói xong thì xoay người rời đi.
Đến khi Mạnh Xuyên rời đi, Trang Kiến Thiết khẽ híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Một thằng công tử bột như cậu ta thật sự cho rằng tôi già rồi nên hoa mắt sao?”
“Bố, ý bố là?”
Một người đàn ông trung niên đi tới, dè dặt hỏi.
“Mạnh Xuyên muốn mượn đao giết người, e là cái chết của Tất Phàm cũng liên quan đến cậu ta, dù cậu ta nói thế nào thì con cũng phải đích thân đi điều tra cái chết của Tất Phàm”.
Trang Kiến Thiết nói tiếp: “Nếu chuyện này thật sự liên quan đến thanh niên tên là Dương Thanh kia, thì dù cậu ta là ai đi chăng nữa, cũng phải chết!”
– —————————
.