Các cơ giáp trong sân đấu càng lúc càng ít, đến hiện tại chỉ còn lại sáu.
Động tác của toàn bộ nhất loạt dừng lại, đôi bên rơi vào thế cân bằng, trong sáu người ở đây sẽ chỉ có ba người được đi tiếp.
Bạch Niên bất động theo dõi bên ngoài kia bằng tinh thần lực của bản thân, cậu sẽ không thăm dò đối thủ, nhưng cậu sẽ quan sát đối thủ.
Chỉ cần vừa động, thì kẻ thiếu kiên nhẫn nhất không thể là kẻ đi săn.
Đùng! Đùng! Đùng!
Ba phát đạn pháo năng lượng liên tục, ba cơ giáp liên tiếp lập tức bị loại.
Cả khán đài ngoài kia chứng kiến tất cả lập tức sục sôi.
“Chết tiệt! Năng lượng nguyên tố thế này quá mạnh rồi!”
“Ba phát liên tục! Người này không cần nhắm chuẩn hay sao vậy!”
Ca thán đủ điều, mãi cho đến khi cơ giáp biến mất, hình dáng giả lập cùng thông tin của những thí sinh đi tiếp hiện ra thì cả khán đài đều có chút tiếc hận.
*[Thố Yêu]
Tộc thú nhân.
Hạng mục đăng ký: người hỗ trợ.*
Dị năng quả thật là trăm người có một, vậy nhưng dân số cả tinh hệ này lên đến hàng trăm tỷ người, dị năng giả cũng có đến một tỷ.
Dù cho có dị năng mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể làm người hỗ trợ, lại nói có bao nhiêu người tác chiến cần người hỗ trợ chứ.
Ngay cả Tướng quân Hàn Tiêu Hãn, một người không có dị năng vẫn có thể đơn độc chiến đấu với trùng tộc.
Cơ giáp được thu lại, Bạch Niên lon ton nhào đến chỗ Hồ Cơ.
“Hồ Hồ, chiêu cuối cùng của người ta có phải rất tuyệt hay không?” cậu đầy mong chờ hỏi hắn ta.
Gương mặt Hồ Cơ chết lặng nhìn đầu thỏ bên vai mình, hắn ta nhéo nhéo tai thỏ trắng mềm đáp “Ừ, tuyệt.”
Hàng tỷ người tham gia, vậy nhưng tổ một trăm ngẫu nhiên lại có thể gặp được đồng bạn nhà mình.
Đúng là số mệnh buộc hắn ta phải vác theo con thỏ này.
***
Thi đấu vòng loại đầu tiên kết thúc, vòng loại thứ hai sẽ diễn ra vào ngày mai.
Thoát ra khỏi không gian mạng, trước mắt Bạch Niên đã quay về căn phòng của Hàn Tiễu Hãn.
Lúc này đối phương đang ngồi tựa vào đầu giường nhìn cậu, thấy cậu mở mắt thì liền cười nói “Tôi coi cậu thi rồi. Đánh rất hay.”
Được khen ngợi, tai thỏ lập tức dựng đứng lên. Cậu nhào lên người y mà cười khanh khách nói “Hãn Hãn, anh thấy tôi đánh chiêu cuối kia không a? Có phải vừa chuẩn vừa đẹp hay không?”
Bàn tay dày rộng vịn lấy eo nhỏ mềm mại để đối phương đừng nhảy nhót lung tung, y đầy dung túng đáp “Rất chuẩn, rất đẹp. Thỏ con của chúng ta là ngầu nhất.”
Đôi mắt to tròn đáng yêu cười đến thành trăng lưỡi liềm, cậu ôm theo y ngã nhào ra giường mà cười nói.
“Nói cho anh một bí mật nhé. Trước đây tôi chưa đánh ai đâu a.”
Mặc cho đối phương lăn lộn dày vò mình, y cũng chỉ gật đầu đáp “Có thể nhìn ra.”
Thỏ con nho nhỏ mềm mại như vậy thì có thể đánh ai được, cùng lắm chỉ có thể căn một cái như kiến mà thôi.
Dưới lối suy nghĩ bình thường như vậy, Hàn Tiêu Hãn lần nữa đánh giá sai thực lực của thỏ nhỏ.
Chưa đánh ai không có nghĩa là không thể đánh.
Nó còn có nghĩa là… không có ai đáng để ra tay.