Tần lão thái gia đồng ý: “Đúng đúng đúng, bảo bối ngoan nói đều đúng! Sau này không được đến nữa!”
Tần lão phu nhân cười tươi nói: “Đúng! Bây giờ tôi liền nói với người hầu trong nhà, sau này không cho ông ta tùy ý vào nhà nữa!”
Tần lão phu nhân nói làm là làm, lập tức gọi điện cho Đội trưởng bảo vệ trong nhà, bảo đối phương cho Tần Cẩm Phương vào danh sách đen.
Tần Dư Trạch ở bên cạnh thầm sung sướng trong lòng, hắn muốn kết quả như vậy đã rất nhiều năm!
Lúc này Tần Cẩm Phương không chỉ đau m*ng, mà còn đau lòng.
Tần Lạc Vân không rõ tình hình, chỉ thấy ông nội mình bị người ta ném ra ngoài, đau muốn chết còn bị người ta ghét bỏ, nói là đòi tiền.
Trong lòng Tần Lạc Vân cảm thấy vô cùng nhục nhã và căm giận.
Bé ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tô, trong mắt tràn đầy sự thù hận…
Tần Lạc Vân bốn tuổi, lần đầu tiên trong đời ghét một người như vậy.
Tô Tô cũng không để ý thấy ánh mắt Tần Lạc Vân nhìn mình.
“Chúng ta về nhà!”
Tô Tô một tay kéo Tần lão thái gia, một tay kéo Tần lão phu nhân.
Quay đầu liền vào nhà, sau khi vào cổng còn không quên bảo ba ba đóng cổng lại.
“Ba ba! Đóng cổng!”
“Được!”
Mệnh lệnh của con gái là cần phải nghe.
Tần lão thái gia ấn nút đóng cửa ở bên cạnh, hai cánh cửa sắt đen nhánh chầm chậm đóng lại.
Cửa sắt đóng lại hoàn toàn ngăn cách bọn họ cùng Tần Cẩm Phương.
Cũng khiến Tần Cẩm Phương hiểu rõ, kế hoạch đòi tiền hôm nay của ông đã thất bại hoàn toàn.
Tần Dư Trạch nhìn dáng vẻ nhỏ bé thông minh lanh lợi của Tô Tô, không khỏi mỉm cười.
Mấy hôm nay, lần đầu tiên cảm thấy bé cũng có lúc khiến người khác yêu thích như vậy.
Mới vui vẻ được một lúc, Tần Dư Trạch đột nhiên phát hiện ra, cổng đã đóng nhưng hắn vẫn còn ở ngoài cổng!
“Này! Con còn ở bên ngoài mà! Con không mang chìa khóa!”
Nhưng mà Tô Tô cùng hai ông bà đã đi xa, hoàn toàn không nghe thấy hắn gọi.
Tần Dư Trạch cách cửa sắt nhìn theo bóng dáng Tô Tô cùng ông bà nội hắn đã đi xa, cảm thấy mình giống như đứa trẻ bị bỏ rơi…