Hàn vương hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
Rất nhanh đến buổi tối, sau khi dùng bữa đơn giản nàng nhanh chóng về phòng được Dung ma ma sắp xếp để nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Đồng cảm thấy ở đây không khí vô cùng mát mẻ, nàng mở cửa số muốn hít chút khí trời ở đây.
Ở thời hiện đại, nếu có một căn biệt thự ở ngoại ô không khí trong lành thì có lẽ cô phải phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có được.
“Thật tốt!”
Nàng thầm nói, nếu như không bị tên hoàng đế hồ ly kia nhăm nhe, nguy cơ trùng trùng nàng thực sự muốn ở hẳn chỗ này.
Bỗng nhiên…
Xoạt!!!
“Ai?”
Hạ Uyển Đồng giật mình.
“Hàn vương, cửa chính ngài không vào, sao lại lúc nào cũng thích đi bằng cửa sổ thế kia?”
Nàng không nhìn ra còn tưởng là con mèo hoang nào cơ.
“Hạ tiểu thư nhàn nhã quá rồi.”
Nói rồi hắn tự tại ngồi lên ghế cứ như đây là vương phủ của hắn.
“Tiểu nữ không nhầm thì phải hai hôm nữa mới tới trăng tròn, ngài không lẽ phát độc sớm?”
Hạ Uyển Đồng bĩu môi nói với giọng điệu khó chịu.
Tên vương gia này như âm hồn bất tán, nếu như không có cây cổ thụ khác thì còn lâu nàng mới phải bám vào tên này.
“Bổn vương cũng nên xem thực lực của Hạ tiểu thư, mạng này của ta rất đáng giá.”
Hàn vương hơi trầm ngâm, hắn cũng không hiểu tại sao.
Từ ngày thấy Hạ Uyển Đồng quật cường chống lại người của Đại hoàng tử trong màn mưa.
Cả lúc ứng đối với Thanh đế, còn có ánh mắt sáng rực đầy sự tự tin làm hắn tò mò.
Cũng vô tình quan tâm đến nàng nhiều chút, những tâm hắn luôn cho rằng đây là do hắn có ân với Hạ tướng.
Không thể để Hạ tiểu thư này có chuyện được.
Có lẽ vậy!
Hắn tự an ủi bản thân.
“Hàn vương lo lắng sao? Cùng lắm không chữa trị được, thỏa thuận giữa tiểu nữ cùng ngài xem như không thành. Mà tiểu nữ cũng vì mạng nhỏ này sẽ cố gắng hết sức.”
Hạ Uyển Đồng cảm thấy tên Hàn vương này suy nghĩ có chút gượng gạo.
“Nhưng mà dù là gì, ngài lần sau nên đi cửa chính, không nên cứ cửa sổ mà nhảy vào thế chứ?”
Nói xong nàng cũng không khách khí, ngồi đối diện hắn.
“Ngươi định trồng dược liệu?”
“Đúng.”
“Ừ.”
Sau đó là một khoảng im lặng, Hạ Uyển Đồng trong lòng mắng thầm không thôi, tên này có bị điên không, tới chỉ để hỏi như vậy?
“Ngươi cần bổn vương giúp gì cứ nói.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng phát sáng lên.
Hàn vương chợt giật mình, có lẽ mình lỡ lời.
“Vậy thứ tiểu nữ thiếu nhất là bạc.”
Vừa nói Hạ Uyển Đồng đã đưa tay lên bấm đốt như tính quẻ, thực ra là đang tính nhẩm.
“Tầm một trăm vạn lượng sợ rằng chỉ tạm đủ.”
Nói xong nàng thở dài.
Cũng không hy vọng Hàn vương có thể lấy ra được ngần ấy bạc.