Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
-“Vậy thì tốt.”
-“Em không phải trẻ nhỏ, đã từng tuổi này rồi còn xa lạ trường lớp sao? Anh lo xa quá rồi đó!”
Cô liếc mắt nhìn hắn, cười trừ.
Nhận ra bản thân mình đúng là suy nghĩ hơi nhiều, cũng thấy ngượng ngùng với cô. Ngay lập tức, hắn đành đánh trống lảng để câu chuyện đi vào quên lãng mà ôm lấy con gái, nói với giọng cưng chiều.
-“Ừ, đúng là bố có hơi lo xa Eri nhỉ.”
-“Anh không đến CLB sao?”
Lục Tử Anh mỉm cười, lên tiếng hỏi.
Mấy hôm nay không thấy hắn đến CLB làm việc nữa, cô cũng cảm thấy tò mò.
-“Anh đi ngay đây, còn phải kiếm tiền mua sữa cho con. Không thể lười biếng mãi. “
Nói rồi, hắn hôn lấy bé con. Đúng là không nỡ bỏ đi chút nào, chỉ muốn dành hết thời gian rảnh rỗi để bên con. Chỉ là, ví tiền của hắn không cho phép. Trước kia có thể sống phó mặc cho đời, bây giờ còn phải lo cho con, hắn không thể lơ là.
-“Anh đi đây.”
Vừa đặt chân ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy. Cô ta hiên ngang xuất hiện ở đây, trên tay còn mang theo một giỏ trái cây đến, trông nét mặt vô cùng tự tin.
-“Em đến đây làm gì?”
Hắn theo phản xạ nhìn một lượt quan sát xung quanh căn nhà, đến khi xác định được an toàn, hắn kéo lấy tay Nghiên Tiểu Hy vội vã đưa cô ta vào trong xe. Để Lục Tử Anh nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
-“Này, anh làm trò gì vậy hả? Mau bỏ em ra.”
Nghiên Tiểu Hy vùng vằng không chịu phối hợp, nhưng sức của cô ta làm sao có thể chống lại được sức của một người đàn ông. Rất nhanh, cô ta đã bị hắn nhét vào trong xe.
-“Ai cho phép em đến đây vậy hả?”
Hắn cau mày, khó chịu hỏi.
-“Tại sao em lại không được đến chứ? Em và cô ta trước đây từng là bạn, Lục Tử Anh thuận lợi sinh con, em đương nhiên phải đến chúc mừng. Anh cần gì phải căng thẳng chứ?”
Nghiên Tiểu Hy hậm hực ném giỏ táo sang một bên, lên tiếng đáp.
-“Thật sự tốt vậy sao?”
Trình Chí Viễn cười trừ, châm biếm hỏi.
-“Anh có ý gì đây? Nói vậy là sao hả?”
Nghiên Tiểu Hy có phần chột dạ, miễn cưỡng hỏi ngược lại hắn.
-“Anh nói em đấy, em thật sự tốt đến mức đến chúc mừng Anh Anh sao?”
-“Ít ra em cũng không giống kẻ giết người như cô ta. Lục Tử Anh sao bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng vẫn sống yên ổn, có được anh yêu thương. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy hả?”
Trình Chí Viễn lập tức quát lớn.
-“Quá khứ của Anh Anh như thế nào anh không quân tâm, anh nói như vậy em đã hài lòng chưa vậy?”
Sự tức giận này của hắn đáng sợ hơn những gì Nghiên Tiểu Hy nghĩ. Cô ta cũng bị vẻ mặt đầm đầm sát khí này của hắn làm cho sợ hãi.
-“Sau này em còn đến làm phiền Anh Anh,anh tuyệt đối sẽ không gặp em nữa.”
Nghe những lời răn đe này của Trình Chí Viễn, Nghiên Tiểu Hy hoảng hốt ôm chầm lấy hắn, bắt đầu dùng chiêu nước mắt cá sấu để xoa dịu hắn.
-“Anh đừng bỏ mặt em, em sẽ không như vậy nữa! Chí Viễn, em thật sự rất yêu anh đó, em chỉ là không muốn chia sẻ anh với bất cứ một ai.”
Trình Chí Viễn thở dài mệt mỏi gỡ bỏ bàn tay siết chặt người mình ra, lạnh giọng đáp.
-“Nghe đây, anh chưa bao giờ là của em cả. Anh chỉ có thể nói chúng ta chỉ là bạn, mãi mãi cũng sẽ chỉ ở mức đó mà thôi.”
Nghiên Tiểu Hy nắm chặt bàn tay kiềm nén cơn phẫn nộ, cô ta không cam tâm tại sao Lục Tử Anh luôn luôn gặp phải may mắn, ghen tị vì Lục Tử Anh lại có thể tìm được cho mình người đàn ông tuấn tú, một lòng bảo vệ cô trong mọi tình huống… Cô ta vô cùng ganh tị.
-“Lục Tử Anh cô ta không cần anh nữa, anh ở bên cô ta còn có nghĩa lý gì nữa chứ? Trình Chí Viễn, em mới là người yêu anh, cam tâm tình nguyện chờ anh đấy!”
-“Cho dù Anh Anh không cần anh nữa, anh cũng sẽ không đến với em. Tiểu Hy, em đừng quậy nữa được không? Cô ấy chọn đến Pháp, bắt đầu cuộc sống mới. Chuyện quá khứ của Anh Anh cũng không liên quan đến em, em hà cớ gì phải vô cớ gây sự với cô ấy chứ? Em đúng là hoang đường.”
-“Còn không phải vì anh sao? Chỉ là em sợ cô ta sẽ đối với anh giống như những người đàn ông trước đó. Lục Tử Anh, cô ta không đơn thuần như những gì anh đã nghĩ đâu.”
Nghiên Tiểu Hy vẫn kiên quyết thuyết phục hắn, để hắn có thể vì những lời này của mình mà dần dần có ác cảm với Lục Tử Anh, khi đó chẳng phải cơ hội chiếm lấy trái tim hắn chẳng phải sẽ mở rộng hay sao?.
Hắn chung sống với Lục Tử Anh hơn hai năm qua, cô như thế nào hắn còn không biết sao? Hắn là người đàn ông đầu tiên, là người cô yêu thương, là mối tình đầu của cô.
-“Anh không muốn nghe nữa. Nếu em không muốn chúng ta làm bạn, thì đừng gặp nhau nữa.”
Nghiên Tiểu Hy hốt hoảng nắm lấy cánh tay hắn, trưng ra bộ mặt đáng thương, khẩn trương lên tiếng, cứ như sợ bản thân im lặng sẽ mất hắn vĩnh viễn.
-“Đừng, anh đừng đối với em như vậy. Em sẽ không nói những chuyện làm anh không vui nữa. Chí Viễn, chỉ cần anh chịu gặp em mà thôi.”
Trình Chí Viễn liếc mắt nhìn sang cô ta, rồi lại đảo mắt đi nơi khác, thở dài một cách bất lực. Cũng không để tâm đến nữa, chuyên tâm lái xe.